Đan Hoàng Võ Đế

Chương 1690: Mây đen chiến tranh (2)




- Thành chủ yên tâm, ta tuyệt đối sẽ có khả năng hấp dẫn truy binh.

Đại trưởng lão không chần chờ chút nào, lập tức lên đường.

- Chúng ta trở về chỉnh đốn Kim Thành, đuổi toàn bộ những người không liên hệ ra ngoài, để lại toàn bộ pháp trận phong phú. Chúng ta còn phải chuẩn bị kỹ càng đường lui, mở ra không gian cấm chế, chuẩn bị thời khắc tất yếu chuyển dời đến Luân Hồi bí cảnh.

Hứa Đức Diệu chau mày, chuẩn bị buông tay đánh cược một lần.

Lão thành chủ Hứa Hồng Trác nói:

- Sớm chuyển dời đám người Hứa Đan đến Luân Hồi bí cảnh. Nếu quả thật có ngoài ý muốn, cũng có thể bảo toàn huyết mạch, còn nữa, ngài mang theo xá lợi Phật Đà Tử, cũng chuyển dời đến nơi đó đi.

- Ta? Ta nhất định phải tọa trấn Kim Thành!

- Đừng kích động, hãy nghe ta nói hết. Ngài là thành chủ, cực kỳ quan trọng, được quan tâm nhất. Nếu như các phương không nhìn thấy ngài, không nhìn thấy xá lợi Phật Đà phản kích, liền sẽ suy đoán ngươi đã mang theo nó giấu ở bên ngoài, hoặc là ngài đã mang theo chạy tới Tu Di sơn.

Cứ như vậy, bọn hắn sẽ phân ra một bộ phận tinh lực, đến nơi khác lùng bắt, cũng có thể giảm bớt áp lực chiến tranh đến trên Kim Thành. Thiếu một phân áp lực, chúng ta liền có thể kiên trì nhiều thêm một ngày, kiên trì nhiều thêm một ngày thì có thể có nhiều thêm một phần hi vọng.

Hứa Hồng Trác rất nghiêm túc nhắc nhở, cái này không chỉ là bảo toàn tính mệnh thành chủ, càng là chiến thuật tinh diệu.

Tất cả các lão tổ nhao nhao gật đầu, dù sao bọn hắn cũng phải đối mặt với toàn Thương Huyền vây công, nhất là những hoàng đạo kia, khẳng định khí thế hung hung.

Không chỉ có Cửu Lê Thần Cung, Vạn Đạo Thần Giáo, Thái Cổ Thần Miếu, Đại Quang Mang Thần Điện, ngay cả tinh lực chủ yếu đều phóng tới Thiên Khải chiến trường, cực ít để ý tới sự vụ ở hạ giới như hoàng đạo Nam Bộ - Thiên Cực giới, hoàng đạo Đông Bắc - Man Hoang Chiến tộc, thậm chí hoàng đạo Bắc Bộ - Yêu tộc Thao Thiết đều sẽ bổ nhào tới.

Ngẫm lại tràng diện kia, bọn hắn cũng cảm giác tê cả da đầu.

Cho nên chiến thuật có thể vận dụng đều phải vận dụng lên.

- Sao có thể yên tâm để cho các ngươi chống cự?

Hứa Đức Diệu mặc dù biết chiến thuật này có thể có hiệu quả, nhưng thời khắc sinh tử tồn vong của Chí Tôn Kim Thành, hắn làm thành chủ mà không ở đó, làm sao ổn định quân tâm.

- Ngài có thể ở bên ngoài thích hợp lộ diện! Nhưng, ngàn vạn lần phải chú ý bảo vệ chính mình! Ta đã mang đến chí bảo trấn tộc của chúng ta!

Lão thành chủ Hứa Hồng Trác lấy ra một tòa thất phẩm Kim Liên, là Chí Tôn Kim Thành dùng di cốt tiên tổ sáng lập chế tạo ra.

Di ngôn tiên tổ sáng lập để lại trước khi chết, mỗi khi hậu thế sinh ra Thánh Vương cảnh, đều phải dâng ra di cốt sau khi chết, chế tạo Thất Phẩm Kim Liên, sử dụng cùng di cốt Thánh Linh khác rèn đúc thành hạt sen.

Hắn còn tự mình làm gương mẫu.

Từ lúc Chí Tôn Kim Thành sáng tạo đến nay, Chí Tôn Kim Thành từ đầu đến cuối vẫn tuân theo truyền thống này, đã chế tạo ra tám tòa đài sen.

Đây chính là nội tình hoàng tộc, nội tình do thời gian lắng đọng, cũng không phải thế lực mấy trăm năm hay hơn ngàn năm kia có thể so sánh.

- Các ngươi bảo trọng!

Hứa Đức Diệu sâu hít một hơi, tiếp nhận đề nghị.

Thượng Thương cổ thành!

Khi Tam trưởng lão rời khỏi vực sâu, số lượng lớn cường giả tán tu tranh nhau chen lấn nhảy vào vực sâu, muốn nhìn một chút xem phía dưới rốt cuộc là cái gì, có hi vọng nhặt được chút lợi lộc hay không.

Nhưng, bọn hắn nghĩ là sau khi Tam trưởng lão mang bảo vật đi, vực sâu đã không còn nguy hiểm, kết quả đi đến bao nhiêu thì lại 'mai táng' bấy nhiêu.

Chuyện này lại lần nữa dẫn phát ngờ vực vô căn cứ, chẳng lẽ phía dưới còn có gì nữa sao?

Tam trưởng lão không có vơ vét sạch sẽ, hay là nói rằng mặt phong ấn vẫn còn đó!

Khương Nghị đứng ở dưới đáy vực sâu, trên mặt mang theo nụ cười hài lòng.

- Lần này Vạn Đạo Thần Giáo không chết cũng phải đào lớp da, chờ Cửu Thiên Thần Giáo đến, ta phải nhắc nhở bọn hắn chủ động gánh vác lên nhiệm vụ chủ công, kích động càng nhiều hoàng đạo tấn công mạnh Vạn Đạo Thần Giáo. Cứ như vậy thì áp lực chúng ta gặp phải càng ít.

- Cũng có thể lại kéo dài thêm một thời gian cho chúng ta, để cho Khương Diễm vững chắc cảnh giới tốt hơn.

Thiên Hậu cũng không ngờ tới Tam trưởng lão sẽ tới nơi này đưa 'vui mừng', đây chính là mị lực chiến tranh, mị lực ngoài ý muốn.

- Ha ha, ha ha...

Khương Nghị thật sự là kiềm chế không nổi nụ cười trên mặt, sau khi Vạn Đạo Thần Giáo nhận được tin tức, khẳng định mừng rỡ như điên, kích động chờ đợi Đế binh, những phe khác nhìn thấy Vạn Đạo Thần Giáo ra ngoài tiếp ứng, càng sẽ tin tưởng chắc bọn hắn đã đạt được bảo vật.

Chiến tranh, không thể tránh né.

Đến lúc đó coi như Vạn Đạo Thần Giáo giải thích bọn hắn không có, các phương cũng sẽ không tin tưởng.

Chính là đánh, đánh cho đến chết.

Nếu như Vạn Đạo Thần Giáo tìm kiếm Bắc Thái Đế Quân trợ giúp, Bắc Thái Đế Quân cũng sẽ hỏi thăm đã đạt được bảo vật gì, nếu như bọn hắn nói không có, rất có thể sẽ bị nhận định là nói dối, hoài nghi bọn hắn muốn một mình dung luyện Đế binh, chuẩn bị rời khỏi khống chế.

Khương Nghị càng nghĩ càng cảm thấy kỳ diệu, Tam trưởng lão ơi Tam trưởng lão, ngươi nhàn rỗi không có chuyện gì vào để làm gì.

Thiên Hậu nói:

- Có Chí Tôn Kim Thành, Vạn Đạo Thần Giáo hấp dẫn lực chú ý, lúc Kiều Vô Hối rời khỏi, sẽ không có áp lực quá lớn. Ta cũng nên rời khỏi.

- Bây giờ?

Nụ cười Khương Nghị lập tức cứng đờ.

- Chí Tôn Kim Thành rất rõ ràng gánh không được các phương tấn công mạnh, khẳng định sẽ có ý đồ với Luân Hồi bí cảnh. Nếu như ta là Hứa Đức Diệu, cũng sẽ mang theo xá lợi Phật Đà đi ra bên ngoài, hấp dẫn lực chú ý, giảm bớt áp lực cho Chí Tôn Kim Thành. Cứ như vậy, các phương liền có khả năng tiếp cận Luân Hồi bí cảnh, tới đó giày vò. Ta nhất định phải ở đó trước, liên hợp Đại La sơn, bố trí Luân Hồi bí cảnh, đều xử lý tốt vết nứt nơi đó, con đường nên phong bế đều phong bế. Nơi đó là đường lui sau cùng trong tương lai của chúng ta, ta không thể để cho bọn hắn tùy ý phá hư.

Thiên Hậu đã dừng lại ở chỗ này quá lâu, trước đó muốn sau khi Kiều Vô Hối rời khỏi lại đi, bây giờ thì đã có thể yên tâm đi sớm rồi.

Kiều Hinh rung động càng hâm mộ, Thiên Hậu không hổ là nữ thần Chiến Tranh kiếp trước, thực lực cường hãn, cơ trí trầm ổn, càng tinh thông mưu lược.

Cùng so sánh, nàng vẫn kém quá xa.

Tuy nhiên nghĩ lại, con ta cũng không tệ lắm, hì hì...