Đan Hoàng Võ Đế

Chương 1694: Sóng to (1)




- Ta đương nhiên rõ ràng, không phải vậy ta sao có thể không hiểu mà chà đạp linh hồn của ta? Ta không chỉ biết bí mật của khế ước, ta còn biết mình nhất định có thể tiến đến Thiên phẩm, hắc hắc, lúc ấy ta liền ăn chắc nàng.

- Ai...

Lan Quỳ lắc đầu, nha đầu đáng thương thật sự đã bị hố.

- Khương Nghị, tên hổn đản ngươi!

Lan Nặc nhịn không được.

- Ở lại đi, hầu hạ ta cho tốt.

- Ngươi nghĩ hay lắm! Phó giáo chủ, cứu ta!

Lan Quỳ trầm ngâm, nói:

- Sau khi thân phận của ngài bại lộ, lại nhận thiên hạ chú ý, Lan Nặc đi theo bên cạnh ngài không tiện. Như vậy đi, trước mang nàng về thần giáo ta, chờ sau khi hai bên hợp tác, lại cho đến bên cạnh ngài.

Lan Nặc sốt ruột nói:

- Phó giáo chủ, ta không muốn đi cùng với hắn, khẳng định có cách giải trừ khế ước.

Bọn người Lan Nguyệt trợn tròn mắt, còn phải đưa trở về?

Ngài không phải phó giáo chủ sao, uy nghi của ngài đâu?

Bình thường không phải như thế cơ mà!

Khương Nghị không có ý định giữ Lan Nặc thật lại thật, nhưng cũng không có ý định tuỳ tiện tha cho nàng.

- Để lại cái đầu lâu Hồng Hoang Tổ Kỳ Lân kia.

- Ta đã dùng.

Lan Nặc phẫn uất, tức giận, càng bất lực.

Trước đó muốn Khương Nghị kéo về thần giáo, xử lý chuyện khế ước, kết quả phó giáo chủ lại không nguyện ý chủ trì công đạo cho nàng, còn muốn đưa nàng lên hố lửa.

Hắn không phải là một tên điên dã man sao, làm sao lại đột nhiên có thân phận khác.

Thân phận gì lại còn có thể để phó giáo chủ nhường nhịn như vậy.

Khương Nghị cười khẽ:

- Nếu như ngươi đã thái độ như vậy, ta cần phải giữ ngươi lại, dạy dỗ ngươi làm nữ nô như thế nào.

Lan Nặc quát tháo:

- Ta nói đã dùng, chính là đã dùng.

Lan Quỳ lại nói:

- Dâng đầu lâu Tổ Kỳ Lân ra.

Lan Đạo lập tức chất vấn:

- Vì sao? Ta không rõ!

- Sau này ngươi sẽ rõ.

Lan Đạo nắm chặt Lan Nặc tay, cưỡng ép dẫn xuất đầu lâu Hồng Hoang Tổ Kỳ Lân từ bên trong nhẫn không gian của nàng ra.

- Tốt, ngươi có thể mang nàng về.

Là 'Kim' thuộc tính mà Khương Nghị mong đợi, vừa vặn đưa cho Cơ Lăng Huyên.

Lan Nặc tức giận nhìn Khương Nghị, ánh mắt lắc lư, từ từ mang đầy hơi nước.

Khương Nghị lại không thèm để ý, còn trừng nhìn Lan Nặc, đã là trêu chọc lại là khiêu khích.

Lan Nguyệt đều muốn giận điên lên, chuyện này rốt cuộc là như thế nào, hai vị phó giáo chủ là bị điều khiển ý thức sao?

Đông Hoàng Hoa Thanh liếc mắt nhìn Đông Hoàng Như Yên cao gầy tịnh lệ ở bên cạnh, bỗng nhiên muốn nha đầu này ở lại bên cạnh Khương Nghị.

Cái cớ, chính là bên cạnh có một võ giả không gian, có thể ứng phó chuyện ngoài ý muốn.

Nhưng hơi suy nghĩ, vẫn là kiềm chế được.

Tính cách nha đầu này không trưởng thành, lại thích chơi đùa, chẳng may bại lộ thân phận, sẽ khiến cho các phương hoài nghi.

Nhưng an bài Đông Hoàng Như Ảnh đi qua đi, thật sự có chút không nỡ.

Lan Quỳ nói:

- Thần Tôn kỳ thật còn có một việc muốn ta chuyển cáo, là liên quan tới Xích Thiên Thần Triều.

Khương Nghị khẽ chau mày, nụ cười trên mặt liền biến mất.

Lan Quỳ không để ý đến vẻ mặt của Khương Nghị, tiếp tục nói:

- Ngài sớm bại lộ thân phận, không phải là ngài hi vọng, cũng không phải chúng ta hi vọng, nhưng đại cục thiên hạ không theo ý của người, Thiên Mệnh làm việc, chỉ có thể thuận theo. Bây giờ ngài muốn kéo dài thời gian, chờ đợi phản kích, nhưng kỳ thật còn có phương pháp khác càng có hiệu quả hơn, trở lại Xích Thiên Thần Triều.

- Liền như là năm đó, Vạn Thế thần triều quật khởi mạnh mẽ, gặp phải các tộc Thương Huyền điên cuồng đối kháng, bảy lần liên tục lâm vào tuyệt cảnh, cuối cùng ngài vẫn cùng Thiên Hậu bái phỏng Xích Thiên Thần Triều.

- Khi tin tức hai đại thần triều Vạn Thế và Xích Thiên tuyên bố liên hợp truyền ra, Thương Huyền an tĩnh, tám phương đến chúc, cục diện hoàn toàn nghịch chuyển. Cũng chính là hai đại thần triều liên hợp, hàng trăm triệu vạn con dân ở hai mươi vạn dặm cương vực kêu gọi, là cơ sở thế chân vạc cho ngài chinh chiến Bách tộc chiến trường.

- Lần này, chỉ cần ngài có thể lần nữa tranh thủ đến Xích Thiên Thần Triều hợp minh, Cửu Thiên Thần Giáo nguyện ý công khai chiến đội. Thần giáo bảo hộ đến mấy triệu con dân, tung hoành mười vạn dặm tại cương vực thần triều, có hai bên chúng ta duy trì, ngài...

- Im miệng!

Ánh mắt Khương Nghị run lên, lạnh lùng tập trung vào Lan Quỳ.

Lan Quỳ than nhẹ, lắc đầu nói:

- Chuyện năm đó, Xích Thiên có tội, về tình về lý, ngài không có lý do tha thứ, nhưng... Ai... Ta chỉ muốn nói với ngài một câu, Hoang Nguyên Vương, Trạch Thiên Các, còn có hậu nhân tại thế.

- Vô Hối, tiễn khách!!

Khương Nghị giống như bị kích thích, thể hiện đều hiện lên dữ tợn.

- Chuyển lời của Thần Tôn, vẫn chờ mong có thể gặp mặt tại Cửu Tiêu Thiên.

Đông Hoàng Hoa Thanh và Lan Quỳ hành lễ, mang theo bọn người Đông Hoàng Như Ảnh với vẻ mặt hốt hoảng rời khỏi vực sâu.

Đám người Đông Hoàng Như Ảnh quả thật đã bị trấn trụ, cái gì là Vạn Thế thần triều, cái gì là tám phương đến chúc, cái gì là chinh chiến Bách tộc chiến trường, cái gì là nguyện ý công khai xếp hàng?

Bọn hắn đang nghe được thứ gì vậy?!

Khương Nghị nhắm hai mắt lại, bình phục tâm tình, ngồi vào bên cạnh tiếp tục luyện hóa Tổ Nguyên Dịch.

Khương Diễm nhẹ giọng hỏi:

- Hắn và Xích Thiên Thần Triều có liên quan như thế nào?

- Một lời khó nói hết.

Kiều Vô Hối lắc đầu, không muốn nhắc lại chuyện năm đó.

Mặc dù không có trải qua, nhưng đã từng nghe mẫu thân nói qua.

Năm đó chuyện ai đúng ai sai, không đứng tại tình cảnh lúc ấy, ai cũng không có quyền nói được, nhưng không thể phủ nhận, quyết định ngay lúc đó của Xích Thiên Thần Tôn đã đẩy Vạn Thế thần triều đến vực sâu.

Thời điểm ban sơ khi hai đại thần triều ký kết minh có bao nhiêu oanh động, thời điểm lúc ấy quyết liệt liền có bấy nhiêu thảm liệt.

Mười ba đại quân đoàn chém giết, máu nhuộm cả núi sông, oan hồn che trời, chấn kinh Thương Huyền đại lục.

Phụ thân bạo tẩu, một lần giết tới Xích Thiên hoàng cung.

Cũng chính là trận quyết liệt kia đã ép phụ thân buông tay đánh cược một lần, lên trời chứng đạo.

- Thời gian của chúng ta không nhiều lắm, nắm chặt thời gian tu luyện.

Kiều Vô Hối mang theo ba cái Hoàng Kim Linh Lung Cầu trở lại thần cung.

- Thương Hải Đồ, Hoắc Loạn Chiến Kỳ, Hồng Mông Môn, Cửu Thiên Thần Giáo lấy máu thật rồi. Ngài dùng cái nào?

- Ngươi nghiên cứu Thương Hải Đồ, Hồng Mông Môn, ta nghiên cứu Hoắc Loạn Chiến Kỳ, đến lúc đó ta chủ công, ngươi phối hợp.