Đan Hoàng Võ Đế

Chương 1705: Vô Hoa cung




Khương Nghị im lặng, ta đều là giao lưu với thứ bằng hữu gì đây.

- Trước khi đến Đọa Lạc Thiên Quốc, phải đến Bắc Bộ tiếp Vô Hoa cung trước. Từ hôm nay trở đi, ngươi giả làm đệ đệ của ta, ngươi tên Chu Thanh Thọ, ta tên Chu Thanh Nghị. Hướng Vãn Tình đóng vai tẩu tử của ngươi.

Hai mắt Chu Thanh Thọ tỏa sáng:

- Vãn Tình tỷ tỷ sao! Sao lại không thể nào đóng vai đệ muội ngươi! Dù sao cũng đều là diễn!

- Khí chất các ngươi không đáp.

- Nói đùa!

- Đứng đắn một chút, tình cảnh bây giờ của chúng ta rất nguy hiểm, ngươi ngàn vạn lần phải chú ý xưng hô, gọi ta là ca ca, gọi nàng là tẩu tử.

- Chiếm tiện nghi của ta, còn chiếm tiện nghi của Vãn Tình tỷ tỷ.

Chu Thanh Thọ không phục lắm, trợn mắt trừng một cái, nói:

- Ngươi không thể nghỉ ngơi một chút sao, vừa mới rời khỏi Thượng Thương cổ thành, lại muốn đi chơi đùa lung tung.

Thanh Nguyên cổ thành, thành lớn mà mọi người đều biết ở Bắc Bộ, phạm vi khổng lồ, nhân khẩu đạt tới hơn ba trăm vạn người.

Nơi này không có phủ thành chủ, chủ nhân chính là 'Một phủ hai cốc năm cung' của Bắc Bộ - Vô Hoa cung.

Lúc bọn người Khương Nghị đến nơi này, trong thành đang oanh động trước 'bí mật ngàn năm' cùng ‘chiếu lệnh của tổ sơn’.

Bất luận là đầu đường cuối ngõ, hay là tửu lâu lữ điếm, toàn bộ đều tràn ngập tiếng nghị luận.

- Chí Tôn Kim Thành và Vạn Đạo Thần Giáo nơi đó đang huyên náo khí thế ngất trời, Chu Tước Thần Cung lại hấp dẫn số lượng lớn cường giả tràn vào hải vực, tất cả hoàng tộc hoàng đạo Thương Huyền có thể nói là đều đang chuyển động.

- Hoàng tộc hoàng đạo bình thường đều cao cao tại thượng, lần này cơ hồ đã dốc hết toàn lực.

- Các ngươi nói, cái tên Khương Nghị kia thật sự là Phần Thiên Thần Hoàng chuyển thế sao?

- Vậy còn là giả! Huyền Nguyệt hoàng triều, Cổ Hoa hoàng triều đều đã công khai xác nhận, người di chuyển Chu Tước Thần Cung chính là Thánh Linh Kiều gia kia. Tiên tổ của Kiều gia, lại còn là hoàng phi của Phần Thiên Thần Hoàng.

- Lúc trước Khương Nghị đi Cổ Hoa một chuyến, Cổ Hoa đã nhận tổ tông là hắn, sau đó càng mang theo phản bội chạy trốn khỏi Cổ Hoa, chinh chiến bốn chỗ, rất có thể chính là Khương Nghị đã cùng làm rõ thân phận với bọn hắn. Ta, Thần Hoàng, tổ tông các ngươi, đi theo ta đi. Cái này thì ai gánh vác được, đổi lại là ta, ta đều trực tiếp quỳ xuống.

- Chuyện của Khương Nghị, các ngươi còn không rõ ràng sao? Người bình thường ai có thể điên như vậy? Ai dám cuồng như vậy!

- Ha ha, Thần Hoàng chuyển thế, đám người Cổ Hoa kia chết thật oan. Náo loạn nửa ngày, người ta lại là Thần Linh chuyển thế.

Bởi vì Khương Nghị từng náo ra oanh động tại Bắc Bộ, nơi này hay thậm chí toàn bộ phương bắc đều nghị luận vô cùng sốt ruột.

Khương Nghị trèo đèo lội suối hơn mười vạn dặm, rốt cuộc tìm được Thanh Nguyên cổ thành ở Bắc Bộ nghiên về hướng đông, mặc dù trên đường gặp chút phiền phức, nhưng coi như cũng không có gì quá nguy hiểm.

Đây cũng là thành trì duy nhất bọn hắn cùng nhau đi tới.

Chu Thanh Thọ càng nghe càng là lạ, nghiêng đầu đánh giá Khương Nghị:

- Trên đời này lại còn có người cuồng hơn so với ngươi, lại còn trùng tên với ngươi? Thần kỳ như vậy sao?

Hướng Vãn Tình cười nói:

- Chính là hắn.

Chu Thanh Thọ đưa tay chặn lại:

- Đừng làm rộn, người ta nghị luận chính là Thần Hoàng chuyển thế, là thần.

- Hắn chính là thần.

- Hắn là thần kinh.

- Từ từ thử tiếp nhận đi. Ngươi đời này có thể gặp được Thần Linh chuyển thế, là mộ tổ nhấc lên khói xanh, còn là cái chủng loại ừng ực ừng ực kia.

Chu Thanh Thọ từ từ dừng lại, kinh ngạc nhìn hai người trước mặt, một lát sau, hắn bỗng giật mình một cái, tròng mắt trừng đến căng tròn.

Vừa vặn trên mặt tường bên cạnh lại dán chân dung của Khương Nghị,

Chu Thanh Thọ chăm chú nhìn lại nhìn, toàn thân lại giật mình một cái nữa, cuống quít đuổi theo, một phát bắt được Khương Nghị:

- Ca ca! Đều là thật??

Hướng Vãn Tình lắc đầu cười nói:

- Cái này âm thanh ca ca này kêu thật giòn tan.

Khương Nghị hất hắn ra:

- Ta tại Vô Hồi thánh địa đã nói qua.

- Ngươi nói ngươi là chuyển thế, ngươi không nói ngươi là...

Chu Thanh Thọ ngao một tiếng, lại tranh thủ thời gian im lặng, nhìn hai bên một chút, dùng sức kéo cánh tay Khương Nghị lại:

- Ca ca, loại bí mật này ngươi cũng có thể kìm nén được sao? Đổi lại là ta thì đã sớm tiết lộ rồi! Không được, ngươi nhất định phải chính miệng cam đoan cho ta!

- Cam đoan cái gì?

- Cam đoan nói chính là ngươi! Không phải ngươi đang đùa ta!

- Chính là ta!

- Lặp lại lần nữa.

- Chính là ta!

- Lặp lại lần nữa!

- Chính là ta...

- A!!

Chu Thanh Thọ nhắm mắt lại, say mê.

Hướng Vãn Tình im lặng, gia hỏa này nhìn phong độ nhẹ nhàng, làm sao có đôi khi đầu lại đầy mỡ như vậy.

- Thả ta ra!

Khương Nghị tránh khỏi tay Chu Thanh Thọ.

- Ca, từ nay về sau, ngươi chính là huynh ruột của ta, ngươi muốn ta làm gì, ta tuyệt đối không mập mờ, một câu, cam đoan thỏa hiệp.

- Đi chết.

- Ngươi không nỡ.

Khương Nghị lắc đầu:

- Đứng đắn một chút, khiêm tốn một chút.

- Điệu thấp không được, ta xao động.

Mặt mũi Chu Thanh Thọ tràn đầy nụ cười hạnh phúc, ngẩng đầu lên với mặt trời, miệng cười tươi, hai mắt nhắm lại, say.

- Có phải cảm giác mộ tổ nhấc lên khói xanh hay không?

Hướng Vãn Tình nhịn không được.

- Cái này không phải bốc khói, rõ ràng là tổ tông của ta đốt lên.

Chu Thanh Thọ hạ miệng, vui vẻ đuổi theo Khương Nghị.

- Ca ca, mệt mỏi không, ta đấm bóp vai cho huynh? Ca ca, khát không? Ta chuẩn bị nước cho huynh. Ca ca, một đường đều không có ngủ ngon, muốn tìm một chỗ, an bài cho huynh cùng tẩu tử một chút hay không? Tẩu tử, không phải ta nói tẩu, tẩu là thê tử thì nên đến tận chức tận trách đi, món lữ điếm phía trước kia giống như không tệ....

Một đường cãi nhau, bọn người Khương Nghị cũng đã đi tới trước Vô Hoa cung.

Vô Hoa cung ở trung tâm nội thành, là một dãy cung điện tráng lệ, bị tường thành đỏ tươi vây quanh, bên trong có vài chục cung điện khác nhau, cung điện bạch ngọc đứng vững ở sâu bên trong tượng trưng cho thân phận chí cao.

Từ bên ngoài nhìn vào, trình độ xa hoa không kém gì hoàng cung hoàng triều, nhưng ở trong mắt tất cả mọi người tại Thanh Nguyên cổ thành, nơi đó lại là tuyệt địa giống như cấm kỵ, tường thành đều giống như bị máu tươi nhiễm đỏ.

Khương Nghị đi đến trước cửa cung:

- Ta là Chu Thanh Nghị, xin gặp phó cung chủ Bạch Tai của các ngươi. Liền nói là 'Số ba' tới.

- Số ba?

Bọn thị vệ người khoác áo trắng, cưỡi Xích Luyện Báo hung hãn, ánh mắt không thân thiện đánh giá bọn hắn.

- Các ngươi trực tiếp chuyển cáo, phó cung chủ Bạch Tai tự nhiên sẽ hiểu ý nghĩa bên trong.

Khương Nghị không tiện làm rõ thân phận, xảo diệu dùng bài vị của 'Mười hai Huyết Sát' Bạch Tai.