Đan Hoàng Võ Đế

Chương 1719: Kiểu chết




Lý Hoan Hỉ nhanh chóng tránh né, nhưng vẫn bị cốt mâu vô tình đánh xuyên, để lại mấy chục cái lỗ máu.

Tốc độ quá nhanh.

Nhuyễn giáp càng khó có thể ngăn cản hơn. Tuy nhiên...

- Ngươi không giết chết được ta!

Toàn thân Lý Hoan Hỉ phát ra cường quang, vết thương nhanh chóng khép lại, mênh mông huyết khí đến từ chín mươi chín nữ tử bên trong Mỹ Nhân Đồ, chính là kho máu tự nhiên của hắn.

Bành bành bành...

Mười tám chuôi cốt mâu toàn bộ va chạm mặt đất, trong chốc lát, mặt đất lay động, bụi mù bay lên, quy mô cốt mâu tăng vọt, sôi trào lên cốt khí cuồn cuộn, hình thành lồng giam xương trắng, Lý Hoan Hỉ bị nhốt ở bên trong.

Bạch Tai cõng giương cốt dực, nhanh chóng giết tới, thẳng đến cốt lao:

- Giữa chúng ta hẳn là đã sớm có cái kết thúc!

- Đang có ý này.

Lý Hoan Hỉ quả quyết vung Mỹ Nhân Đồ lên, trải rộng ra vài trăm mét, đón gió phần phật, toàn bộ nữ tử thiên kiều bá mị ở phía trên đều phục sinh, xông ra khỏi bức tranh, giáng lâm đến cánh rừng.

Các nàng giống như tiên tử từ dị độ không gian đi ra, mỗi một người đều mỹ lệ làm rung động lòng người, mỗi một người đều có dáng người thướt tha, tóc dài phiêu dật, y phục đơn bạc, như ẩn như xuất hiện, quang ảnh sáng chói lộng lẫy bên trong cánh rừng, đủ để trong nháy mắt liền mê say chúng sinh, để cho người ta hoảng hốt, trầm luân trong đó.

- Cuốn lấy hắn cho ta!

Lý Hoan Hỉ thét lên ra lệnh các mỹ nữ chặn đánh, con ngươi nhanh chóng khuếch tán, nhìn chằm chằm Bạch Tai, muốn lợi dụng Di Hồn Thuật, quấy nhiễu linh hồn Bạch Tai.

Thi Quỷ linh hồn thả ra năng lượng vô hình vô chất, nhưng chỉ cần có thể cuốn lấy mục tiêu liền có thể triệt để thao túng.

- Giết!!

Chín mươi chín vị nữ tử thiên kiều bá mị mang theo giọng dịu dàng quát tháo, kích phát linh văn, hiện ra võ pháp, lao thẳng đến Bạch Tai.

Các nàng đều là được Lý Hoan Hỉ tỷ mỉ chọn lựa tron năm năm qua, không chỉ có quốc sắc thiên hương, cũng đều có thực lực không tầm thường.

Mỹ Nhân Đồ mãnh liệt nhấc lên, khuấy động lên yêu khí mênh mông, vẩy xuống đầy trời, phủ thêm cho các nàng y phục bảo vệ, có thể triệt tiêu thế công trí mạng.

Lý Hoan Hỉ không hy vọng xa vời các nàng thật sự có thể giết được Bạch Tai, chỉ cần cuốn lấy, dù là hơi mấy giây liền đã tranh thủ cho hắn cơ hội, chỉ cần có cơ hội, Bạch Tai chính là mồi của hắn!

Đây chính là chỗ ác độc, chỗ kinh khủng của Thi Quỷ linh văn, cũng là thứ để hắn ỷ vào tung hoành tại thế giới dưới đất phương bắc. Nhưng...

Cốt khí bạo động trong lồng giam bạch cốt, như gió lốc, như biển gầm, cuồng dã mà cường thế, quát các mỹ nữ thất linh bát lạc.

Cốt khí cực kỳ mạnh mẽ, giống như có tuyệt thế Thiên Bằng trùng kích ở bên trong, thế như cuồng phong, cuồng như biển gầm, ngay cả Mỹ Nhân Đồ đều bị tung bay ra ngoài, ánh sáng lập tức mất đi liên hệ cùng tất cả mỹ nữ.

- Cho các ngươi thống khoái, giải thoát đi.

Bạch Tai nói nhỏ, sâu trong cốt khí tuôn ra chín mươi chín cốt thứ dài nhỏ, nhanh chóng tiêu xạ, toàn bộ lao thẳng đến các mỹ nữ.

- Không!! Ngươi dừng tay cho ta!

Lý Hoan Hỉ bỗng nhiên biến sắc, cực lực khống chế Mỹ Nhân Đồ dâng lên hào quang óng ánh, bao phủ tới phía chín mươi chín vị mỹ nhân.

Nhưng, tốc độ cốt thứ lại cực nhanh, tại lúc ánh sáng Mỹ Nhân Đồ bao phủ tới, muốn hình thành y phục mới, trước một giây, toàn bộ các nàng đều bị xuyên thủng mi tâm.

Máu tươi như bão táp, lao ngục bạch cốt thê mỹ.

Chín mươi chín vị nữ tử bị giam cầm nhiều năm, bị Bạch Tai đánh giết toàn bộ.

- A!!!

Lý Hoan Hỉ đau đớn kêu rên, không chỉ là đau lòng, càng là bởi vì Mỹ Nhân Đồ cùng ý thức hắn tương liên, chín mươi chín vị con rối đồng thời chết thảm, mang đến cho hắn ý thức phụ tải cực lớn.

Bạch Tai nhanh như Thiên Bằng, giết tới trước mặt Lý Hoan Hỉ, bay lên gắt gao nắm trọng quyền đánh thẳng đến trán Lý Hoan Hỉ.

Bành!

Răng rắc!

Lý Hoan Hỉ không kịp né tránh, bị đối diện đánh trúng, ngửa mặt bay ra ngoài, đánh tới phía mặt đất.

Một quyền này mạnh mẽ lại càng đặc biệt, hòa với xương văn ba động, trong chớp mắt đã chấn động hài cốt toàn thân Lý Hoan Hỉ, cái sự đau đớn xuất hiện từ đầu khớp xương kia còn đau đớn gấp trăm lần từ huyết nhục.

Bành bành bành!

Lý Hoan Hỉ đập ầm ầm trên mặt đất, liên tục nảy lên, ý thức đau nhói, hài cốt đau từng cơn, để hắn chết cứng ở đó, con mắt trừng lớn, miệng mở to, suýt chút nữa liền hít thở không thông mà ngất đi.

- Ở... Dừng tay! Đủ! Đủ! Ngươi ra tay quá độc ác! Ta không muốn... Không cần người của ngươi, ta... Sẽ rời khỏi nơi này!

Lý Hoan Hỉ thất khiếu rướm máu, cứng ngắc cuộn mình, ý thức cùng đầu khớp xương nổi lên đau đớn, để hắn từ bỏ.

- Ngươi hiểu lầm. Ta không phải đang cùng ngươi so cao thấp, là đang cùng ngươi định sinh tử.

Bạch Tai dừng ở không trung, quan sát Lý Hoan Hỉ, trong ánh mắt lộ ra sát ý tàn nhẫn.

- Tỉnh lại đi, ngoan thoại coi như xong. Chúng ta đều là phó cung chủ, có thể cạnh tranh, nhưng người nào cũng không có tư cách giết chết ai.

Lý Hoan Hỉ run rẩy đút lấy đan dược vào trong miệng, khuôn mặt anh tuấn bởi vì đau đớn cùng tức giận mà trở nên vặn vẹo dữ tợn.

Chín mươi chín vị mỹ nhân, thời gian năm năm đi khắp mấy chục vạn dặm sơn hà Bắc Bộ, tuyển chọn nữ nô, cứ như vậy mà bị oanh sát.

Thù này về sau khẳng định phải báo.

Nhưng, không đúng.

Làm sao năng lượng cốt khí của Bạch Tai lại mạnh đến trình độ này, coi như phải mạnh hơn mình, cũng không trở thành trực tiếp áp chế.

Bạch Tai lạnh lùng nhìn xuống hắn, không nói gì.

- Ta về Vô Hoa cung chờ ngươi, chỉ mong ngươi có thể còn sống đi ra khỏi Đọa Lạc Thiên Quốc...

Lý Hoan Hỉ chậm làm dịu, quay người muốn rời khỏi, nhưng sắc mặt đột nhiên biến đổi, ánh mắt hơi rung nhẹ, gian nan cúi đầu.

Không biết từ lúc nào, hai gốc cây nhỏ màu xanh lá đã quấn quanh đến trên chân của hắn, sợi tơ mảnh khảnh đâm xuyên qua da thịt, quấn lên xương cốt của hắn.

Trước đó chỉ lo đau đớn, cũng không có chú ý đến những vấn đề này.

- Bạch Tai, cứu ta! Nhanh dùng cốt khí của ngươi đuổi bọn chúng đi, nhanh nhanh nhanh...

Lý Hoan Hỉ ngưng tụ con ngươi, toàn thân ớn lạnh, cực lực muốn đuổi thụ yêu đi.

Nhưng sợi rễ của thụ yêu so với độc châm còn muốn lanh lảnh, lít nha lít nhít quấn chặt lấy hai chân, tiến vào da thịt, đâm vào chỗ khớp nối, điên cuồng tìm kiếm vết nứt.

- Nhanh đi! Ngươi thất thần làm gì! Ta không truy cứu chuyện Mỹ Nhân Đồ, ngươi ngược lại là nhanh đi!

Lý Hoan Hỉ điên cuồng kéo thụ yêu ra, nhưng chúng nó giống như là gân rồng kéo chặt lấy, làm thế nào cũng đều kéo không xuống.