Ai cũng không nghĩ tới, người chết vậy mà lại phục sinh!
Sau khi sống lại lại còn có thể mạnh hơn, không chỉ có thức tỉnh Viễn Cổ kình hồn, lại còn là Thánh Vương Thiên phẩm!
Một kẻ có được Thánh Vương Thiên phẩm - Viễn Cổ kình hồn, tiềm lực thật đúng là không cách nào tưởng tượng nổi được.
Nhưng, chuyện của Dương Biện cũng không có ảnh hưởng đến đám Lôi Bằng đang dã man dò xét phía trước.
Việc nhà Dương gia có Dương gia xử lý, cũng có thể xử lý tốt, bọn chúng bây giờ liền nghĩ đến đào móc ra bảo vật càng lớn, đề chấn thực lực Thánh Bằng đảo. Tốt nhất là có thể tạo nên ra vài Lôi Bằng thuần huyết. Nếu không thì khi leo lên Thiên Khải chiến trường, rất có thể bọn chúng sẽ biến thành con mồi mà Yêu tộc khác bắt giết.
Coi như cuối cùng Hải Thần đảo thật thành công, đứng hàng hoàng đạo, Thánh Bằng đảo bọn chúng hẳn là muốn nửa tàn phế, chỉ có thể dựa vào Hải Thần đảo kéo dài hơi tàn.
Nếu như không muốn phát sinh chuyện như vậy, bọn chúng nhất định phải càng trở nên mạnh mẽ hơn.
- Chúng ta còn có cơ hội tất yếu tiếp tục tìm sao?
Hàn Ngạo đều từ bỏ, muốn thần không biết quỷ không hay đánh lén, rõ ràng là không thể nào.
Khương Qua nói:
- Nếu như Thánh Bằng đảo phát hiện bí cảnh mới liền tốt. Lấy cục diện bây giờ, chỉ cần bí cảnh xuất hiện, Thiên Kiếm Thần Tông và những thế lực kia đều sẽ bổ nhào tới, thế tất sẽ dẫn phát một trận đại loạn. Chúng ta có thể thừa dịp loạn ra tay, đánh lén Hải Thần đảo cùng Thánh Bằng đảo.
Chu Thanh Thọ nói:
- Nếu không chờ một chút? Từ khi bọn hắn tìm được Hải Thần Tam Xoa Kích đều đã giày vò hơn hai tháng, nói không chừng tiếp qua tám ngày mười ngày thật sẽ khai quật ra bảo vật gì.
- Chờ một chút! Chắc chắn sẽ có cơ hội!
Bây giờ Dương Biện phải bắt được một con Lôi Bằng, hỏi thăm nguyên nhân cái chết thật sự của Lôi Tú.
Đó là nữ hài nhi mà hắn có tình cảm chân thành, hắn cũng từng thề muốn trở về mang nàng rời khỏi, nhưng không nghĩ tới chỉ hai năm mà thôi, thứ hắn lấy được lại là tin chết!
Hắn thậm chí ngay cả một lần cuối đều không có gặp qua.
- Theo tới nhìn...
Khương Nghị đang muốn theo sau, chợt ngừng lại.
- Có biến?
Bọn người Khương Qua lập tức cảnh giác, chẳng lẽ đã bị tập trung vào?
Khương Nghị thể hiện thoáng quái dị, ý thức chìm vào tầng thứ ba của Thông Thiên Tháp.
Bên trong tầng thứ ba Lý Dần đang tiến hành bế quan Sinh Tử cảnh, tại lúc này lại nở rộ lên ánh sáng rực rỡ, từ hài cốt, da thịt đều nở rộ, toàn bộ thân thể đều biến thành trong suốt.
Một loại uy thế nặng nề tràn ngập tầng thứ ba, truyền khắp Thông Thiên Tháp.
Khương Nghị có thể rõ ràng cảm giác được Thông Thiên Tháp hạ xuống cùng với sự nặng nề.
- Cái khiên của ta thức tỉnh!
Lý Dần ngạc nhiên nhìn thân thể mình, ánh sáng càng ngày càng sáng tỏ, ở giữa da thịt trong suốt xuất hiện núi cao, dòng sông rừng rậm, sa mạc vùng đất ngập nước một cách rõ ràng.
Tựa như là biến thành một cái thế giới hình người.
- Là thời điểm ngươi thử mở ra thân thể bảo tàng đã đánh thức nó sao?
Khương Nghị giáng lâm ý thức thể đến trước mặt Lý Dần, quan tâm hỏi.
- Không có, mấy ngày nay ta rất bình tĩnh, không có thử mở ra thân thể bảo tàng.
Lý Dần thử áp chế cái khiên, ánh sáng cùa cái khiên lại càng ngày càng thịnh, đả kích toàn thân cường liệt.
- Là thân thể ngươi có vấn đề, hay là cái khiên có vấn đề?
Khương Nghị suy đoán chẳng lẽ lại gặp được phân thân rồi?
Nhưng cách Thông Thiên Tháp, sao có thể cảm giác tồn tại được.
- Tựa như là cái khiên...
Lý Dần không còn áp chế, cẩn thận cảm nhận một lát:
- Giống như có cái gì đó đã đánh thức nó.
- Có ý gì?
- Ta nói không ra lời, chính là cảm giác... ừm... Giống như cùng cái gì đó gây lên phản ứng.
Lý Dần thử câu thông cùng cái khiên, đi không có bất kỳ đáp lại gì.
- Trước tiên đừng khẩn trương, có cái gì không thoải mái?
- Không có gì không thoải mái. Loại cảm giác này... ừm... Nói như thế nào đây, rất ôn hòa.
Khương Nghị đang cùng Lý Dần nói chuyện với nhau, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng Khương Qua nhắc nhở bọn hắn.
- Ngươi nhìn phía dưới!!
Bọn người Khương Qua đang kinh ngạc nhìn chằm chằm phế tích dưới chân.
Đây là nơi Lôi Bằng càn quét qua, lại là nơi bị Hải Thần đảo dò xét qua.
Trước đó rất bình thường, chính là những ngọn núi chập trùng lên xuống dưới đáy biển, hoang vu giá lạnh, bây giờ đã phá thành mảnh nhỏ, đầy hố sâu, khe hở.
Nhưng trong đó có một vết nứt sâu đang lóe ra hào quang nhỏ yếu, ẩn như hiện, đang dần dần lắng lại trong bùn nước.
Khương Nghị nhìn vết nứt phía dưới, nhìn lại Lý Dần bên trong Thông Thiên Tháp, trong lòng khẽ động, sau đó đưa Lý Dần ra.
Không đợi tất cả mọi người kịp phản ứng, ánh sáng toàn thân Lý Dần đã tăng vọt mấy chục lần, giống như ngôi sao đột nhiên giáng lâm, cường quang liệt liệt, rọi khắp nơi biển sâu, mà ánh sáng trong cái khe cũng nở rộ, thậm chí còn truyền ra thanh âm ù ù.
Khương Nghị nhanh chóng kéo Lý Dần vào Thông Thiên Tháp, định ở nơi đó, thể hiện quái dị.
- Dọa ta một hồi, ngươi vừa mới đẩy cái gì ra ngoài rồi?
Chu Thanh Thọ vỗ nhẹ ngực, chẳng may dẫn đám Lôi Bằng trở về thì phải làm sao bây giờ.
Khương Nghị sửng sốt, ở trong ý thức nhỏ giọng hỏi Đan Hoàng:
- Sư phụ, xin được nghe ngóng ngài một chuyện.
- Nơi này là ý thức của ngươi, không cần nói nhỏ như vậy, người khác không nghe được.
Đan Hoàng thức tỉnh.
- Ngài nói cái khiên của Lý Dần như cái gì?
- Giống như là phiến đại lục.
- Đại lục gì?
- Giống như là đại lục thứ mười đã thất lạc. Đừng để ý, là ta tùy tiện nói thôi.
Khương Nghị trầm mặc một lát, thận trọng nói:
- Nếu như… là thật thì sao?
Đan Hoàng an tĩnh một lát, cũng vô ý thức cũng thấp giọng hỏi:
- Ngươi phát hiện cái gì?
- Lý Dần vừa mới có phản ứng, vết nứt phía dưới đáy biển bị Thánh Bằng đảo chà đạp, cũng có phản ứng.
- Có phản ứng, là có ý gì?
- Tựa như là đang cảm ứng lẫn nhau.
- Nhanh để cho ta nhìn!!
Khương Nghị ho nhẹ vài tiếng, sau đó chào hỏi Lý Dần bên trong Thông Thiên Tháp, lại mời đi ra.
Ông!!
Ánh sáng cường thịnh lần nữa nở rộ.
Toàn thân Lý Dần trong suốt, giống như một thế giới hình người, ánh sáng rực rỡ tầng tầng bộc phát, trải rộng ra từng vầng sáng lớn tại đáy biển hắc ám tĩnh mịch.
Màn sáng giống như áp súc lục địa, có núi cao sông lớn, có rừng rậm hoang mộc, càng có cổ thành sinh linh.
Cùng lúc đó, càng nhiều cái khe ở phía dưới đều nở rộ lên hào quang nhỏ yếu, ba cái... Năm cái... Mười cái...