Đan Hoàng Võ Đế

Chương 1896: Sinh tử nghịch loạn, Thiên Hậu báo thù (1)




- Đi qua nhìn một chút, cẩn thận một chút.

Lỗ Dương thống lĩnh ra hiệu với chiến tướng sau lưng, đối phương cưỡi Sư Thứu Thú xông về Đại La sơn, rất nhanh đã biến mất ở sâu trong mây mù.

Đế Tử và đám người không đợi bao lâu, vị chiến tướng kia đã trở về:

- Đại La sơn rỗng, toàn bộ Yêu thú trên đó đều tiêu tán mất, hơn nữa nhìn bộ dáng dường như đã biến mất rất lâu.

Đế Tử nói:

- Xem ra chúng ta đã đoán đúng. Thiên Hậu xác thực hợp tác cùng Đại La sơn, mà còn chuyển dời đến Luân Hồi bí cảnh, đang ở nơi đó chế tạo trụ sở bí mật.

Đại trưởng lão quan sát vết nứt cuồng dã giăng khắp nơi, nói:

- Ta nhớ hình như Luân Hồi bí cảnh có cửa vào, bị Đại La sơn, Chí Tôn Kim Thành cùng Phạm Thiên thư viện khống chế.

Sau khi bọn hắn tìm kiếm khắp nơi, đã tìm được đã từng 'Ba bên cửa vào'.

Vết nứt vẫn còn, nhưng ba tòa cung điện đã đổ sụp, tế đàn không gian bên trong cũng bị người khác dỡ bỏ.

Bọn hắn rời khỏi vết nứt, bắt được một vài tán tu, trải qua hỏi thăm mới biết được, Luân Hồi bí cảnh có mười mấy vết nứt ở các nơi. Nhưng muốn thông qua vết nứt tiến vào Luân Hồi bí cảnh, sẽ nhấc lên nguy hiểm tính mạng, hơi không cẩn thận liền có thể bị cuốn vào Cửu U thâm không.

Mà, trong vòng nửa năm gần đây, các vết nứt đến Luân Hồi bí cảnh đã bắt đầu giảm bớt, tựa như là bị ai đó chữa trị.

Cho đến trước mắt, đã biết chỉ có năm nơi.

Trải qua thương nghị ngắn ngủi, bọn hắn quyết định xông vào Luân Hồi bí cảnh, đến bên trong lùng bắt Thiên Hậu.

Nhưng, khi bọn hắn không ngại nguy hiểm xông đến nơi này, lại không có bị chặn đánh như tưởng tượng.

Nơi này sinh cơ bừng bừng, sơn hà cổ lão, có thể thấy được số lượng lớn mãnh thú linh cầm ở khắp nơi, nhưng không có phát giác được khí tức đặc biệt cường hãn.

Bọn hắn trước sau quét sạch ba ngày, lại không có phát hiện bóng dáng Thiên Hậu, ngay cả cái Yêu thú Niết Bàn cảnh cũng đều không có!

Ngũ trưởng lão đi theo đã bắt số lượng lớn Yêu thú, cưỡng ép vơ vét ký ức, miễn cưỡng có được hai tin tức hữu dụng.

- Tại năm tháng trước Đại La sơn đã bắt đầu lần lượt di chuyển đến Luân Hồi bí cảnh, hai tháng trước toàn bộ đã đến nơi này.

- Tử đệ của Chí Tôn Kim Thành đã từng tị nạn tại nơi này, sau đó đã rời khỏi. Bắt đầu từ khi đó, Kim Hống và các Thánh Thú đã bắt đầu chữa trị vết nứt.

Dịch Thương Đồ cảm giác có chút là lạ:

- Những yêu chủ Kim Hống kia đâu?

Ngũ trưởng lão nói:

- Biến mất!

Dịch Thương Đồ và đám người nhìn núi sông mênh mông bừng bừng sinh cơ ở xung quanh, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Thiên Hậu hẳn là muốn mở trụ sở bí mật ở chỗ này, nhưng còn người thì sao?

Chẳng lẽ mang theo Kim Hống và các Yêu thú đến Tây Bắc Bộ báo thù?

Không thể nào, cũng không thực tế.

Yêu thú Thánh cảnh ở Đại La sơn chỉ có ba con, Bán Thánh cũng không có nhiều, chỉ bằng chút thực lực này của bọn hắn, ngay cả tầng bình chướng đầu tiên của Vạn Đạo Thần Giáo đều đụng không được, chớ nói chi là cứu người.

Đế Tử bay lên không, ngắm nhìn biển rừng mênh mông bát ngát, không hiểu thấu mà nổi lên một loại cảm giác bất an.

- Thiên Hậu ơi Thiên Hậu, rốt cuộc ngươi đang ở đâu? Ngươi lại muốn làm cái gì!

Vạn Đạo Thần Giáo!

Giáo chủ đứng chắp tay tại đỉnh núi, ngắm nhìn phương hướng Tây Bộ, thể hiện lãnh tuấn âm trầm như nước.

Từ sau sự kiện Vạn Đạo Thần Giáo bị vây bắt, hắn đã đè ép ngọn lửa giận, sự kiện Đại Diễn thánh địa theo nhau mà đến càng làm cho tâm tình của hắn hỏng bét tới cực điểm.

Hoàng đạo Tây Bắc Kiêu ngạo trong năm có thể nói là đã mất hết thể diện.

Giáo Tôn tại Thiên Khải chiến trường phía xa mặc dù từ đầu đến cuối không có tỏ thái độ, nhưng đến một ít thái độ từ trong tổ từ đã để hắn cảm thấy áp lực.

Cũng may Thiên Hậu nơi đó cũng không có vấn đề, chờ bọn người Dịch Thương Đồ bắt được nàng, liền có thể dẫn dụ Khương Nghị lộ diện, đánh giết từng kẻ.

Vấn đề lớn nhất bày ở trước mặt hắn là tổ sơn!

Đại Diễn thánh địa bị hủy, tổ sơn sẽ không từ bỏ, không chỉ có Cửu Thiên Thần Giáo có khả năng nhờ vào đó đả kích, nhấc lên chiến tranh kéo dài, mà đám ma vật Cửu Lê Thần Cung kia cũng sẽ biết tìm cớ nhúng tay.

Một khi Vạn Đạo Thần Giáo toát ra vẻ mệt mỏi, rất có thể hoàng tộc hoàng đạo khác sẽ một lần nữa giống như ác lang nhào lên.

Nếu như mình xử lý không tốt, chỉ sợ thật muốn sớm thoái vị, trấn thủ Thiên Khải chiến trường.

- Giáo chủ!!

Một vị chiến tướng người khoác áo giáp vội vã đi đến đỉnh núi, quỳ một chân trên đất, cung kính hành lễ.

- Lại xảy ra chuyện gì?

Giáo chủ nhíu mày.

Mặc dù không có quay đầu, nhưng có thể từ tiếng bước chân dồn dập nghe ra chút vấn đề.

- Thiên Khải chiến trường vừa mới truyền đến tin tức, Cửu Thiên Thần Giáo ở nơi đó tiếp tục tăng binh, mặc dù mục tiêu còn không có minh xác, nhưng có thể là nhằm vào Vạn Đạo Thần Giáo chúng ta.

- Thiên Hồ Thánh Vương tọa trấn, phòng được!

- Chỉ sợ không phòng được!

- Sao??

- Tình báo phát hiện, Cửu Thiên Thần Tôn mượn đường Đông Thiên Môn, đăng lâm Thiên Khải chiến trường!

- Cái gì? Xác định sao??

Giáo chủ bỗng nhiên quay người, lạnh lùng tiếp cận thị vệ.

- Đã xác nhận! Số lượng lớn hoàng đạo cũng đã bắt đầu cảnh giác! Ngoài ra... Đại Tư Tế của Cửu Thiên Thần Giáo, phụng kiếm đi theo. Đây là rõ ràng tín hiệu chiến tranh.

- Lão già kia không phải sắp chết sao? Hắn còn tới Thiên Khải làm gì!! Giáo Tôn chúng ta đâu??

Vẻ mặt Giáo chủ trở nên nghiêm trọng, Cửu Thiên Thần Giáo đã không vừa lòng khai chiến ở hạ giới sao?

- Giáo Tôn đã cưỡng ép xuất quan, tự mình tiếp quản 'Vạn Đạo hoàng thành'. Thiên Hồ Thánh Vương liên phát ba chiến lệnh, xin mời phó giáo chủ Dịch Thương Đồ về lại Thiên Khải chiến trường. Ngoài ra còn mời Vạn Giới Môn, Thiên Tôn Phục Ma Xử trở lại Thiên Khải tọa trấn! Còn có...

- Còn có cái gì??

- Chúng ta nhận được tin tức, phó giáo chủ thứ ba phụng mật lệnh của Giáo Tôn, sắp trở về thần giáo!!

- Hắn trở về lúc này là có ý gì?

Sắc mặt Giáo chủ lập tức trở nên khó coi.

Kẻ gọi là phó giáo chủ thứ ba, thật ra là đệ tử thân truyền của Giáo Tôn.

Thức tỉnh linh văn chính là Thánh Vương Thiên phẩm, độ cao thiên phú có thể xưng là số một ngàn năm của thần giáo, lúc ấy đã kinh động Giáo Tôn thức tỉnh, nạp làm đệ tử thân truyền.

Sau khi đến ba mươi tuổi, được Giáo Tôn thân phong 'Phó giáo chủ thứ ba'.