Đan Hoàng Võ Đế

Chương 1956: Đại Hôn




Thế giới Ngũ Hành mỗi ngày đều đang thay đổi, tiểu Kim hầu mỗi ngày cũng đều có vui mừng mới.

- Ồ?

Khương Nghị thoáng có phản ứng, Yêu thú nương theo thế giới mới sinh trưởng?

Đây có được coi là Linh thú đầu tiên khai thiên tích địa không!

Mấy năm không thấy, tiểu Kim hầu ngưu bức đại phát.

Dạ An Nhiên bỗng nhiên hạ giọng nói:

- Thiên Hậu cần tiến vào bế quan không? Ta thấy cảnh giới của nàng tựa như là Linh Hồn cảnh cửu trọng thiên, trong này có khí tức Hỗn Độn, rất thích hợp qua Sinh Tử cảnh. Ta... Không tiện mời lắm, chàng tự mình đi hỏi một chút?

Khương Nghị cười:

- Có ý tốt ta thay nàng nhận, nhưng nàng không cần.

- Cũng đúng, phẩm cấp Linh văn của nàng rất cao, Sinh Tử cảnh hẳn không có áp lực, không cần nơi này.

- Đừng hiểu lầm, nàng không phải không cần nơi này, nàng không cần tu luyện.

- Có ý gì?

- Nàng là Ngự Thiên linh văn, có thể cùng Yêu thú ký kết khế ước đặc thù, sau đó từ khế ước thú nơi đó không ngừng liên tục hấp thu năng lượng, không cần tu luyện liền không thể không ngừng mạnh lên, nàng cũng không cần nghiên cứu võ pháp, bởi vì khế ước thú có tất cả truyền thừa, nàng đều có thể cùng hưởng, tùy tiện sử dụng.

Dạ An Nhiên kinh ngạc giương lông mày lên:

- Còn có linh văn như thế này?

- Không chỉ có như vậy, Yêu thú ký kết khế ước cùng với nàng còn có thể từ nơi nàng đạt được một loại ban ân thần bí, kích phát ra tổ mạch!

- Loại linh văn này thuộc về đặc thù linh văn dị biến, là cái đầu tiên từ xưa đến nay, tiềm lực vô cùng lớn.

- Đáng sợ thật.

Dạ An Nhiên rung động khẽ nói.

- Đúng vậy, đáng sợ thật.

Khương Nghị nhìn Thế giới Ngũ Hành mênh mông, trong lòng âm thầm oán thầm.

Linh văn của Thiên Hậu xác thực đáng sợ, nhưng linh văn này của An Nhiên cũng tương xứng.

Thiên Hậu? An Nhiên??

Nếu hai người này là đều thành thần, tương lai có thể an bài thế nào.

Tuyệt đối không nên lại có biến cố như Thiệu Thanh Duẫn, nếu không...

- Hôm nay ta tới tìm nàng là muốn mời nàng liên hệ Hỗn Độn Cự Long, chuyển Sí Thiên giới tới Xích Thiên Thần Triều.

Khương Nghị âm thầm lắc đầu, không nghĩ thêm những chuyện hư ảo kia.

- Chàng muốn khai chiến cùng Xích Thiên Thần Triều?

Dạ An Nhiên kinh ngạc giơ đôi lông mày nhỏ nhắn xinh đẹp lên.

- Ta trà trộn vào thần triều trước, điều tra tình huống Hoang Nguyên vương phủ cùng Trạch Thiên Các, tốt nhất là thừa dịp trước khi Xích Thiên kịp phản ứng liền di chuyển người đi ra trước tiên. Sau đó... Sí Thiên giới dùng Thiên Nhãn Tỏa Liên trực tiếp đánh đến dưới chân hoàng thành.

- Cục diện chúng ta bây giờ, càng không phải nên chỉnh đốn sao?

- Man Hoang kéo lại số lượng lớn tinh lực của Xích Thiên, Xích Thiên càng đương nhiên nhận định chúng ta đang chạy trốn, bây giờ chính là cơ hội tốt để ta chui vào hoàng thành. Đây cũng rất có thể là cơ hội duy nhất để ta cứu bọn họ.

- Ta sẽ nói chuyện cùng Hỗn Độn Cự Long, hẳn là ngài ấy sẽ phối hợp. Nhưng bọn hắn hẳn là bị bảo vệ nghiêm mật, chàng muốn cứu người như thế nào đây?

- Lãnh Tuyền và Ngư Cung tại một năm trước đã ẩn núp tiến vào, nên điều tra hầu như đều đã điều tra tốt, sau khi ta tiến vào sẽ nhìn tình huống chỉ định kế hoạch hành động, nàng chỉ cần ở lại hư không chờ tin tức của ta.

Khương Nghị thở sâu, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên.

Mấy năm gần đây hắn trải qua rất khó, không phải trốn đông trốn tây, chính là chật vật bỏ mạng, bây giờ rốt cuộc cũng đến phiên hắn chủ động đánh ra.

Hoàng thành... Hoàng thành... Nơi đó có hắn quá nhiều hồi ức.

Có mỹ hảo, cũng có thù hận.

Ví dụ như, Chu Diễm!

Đại hoàng tử Xích Thiên năm đó, tình địch số một của hắn, không biết còn sống không?

Xích Thiên hoàng thành!

Đại thành rộng rãi nhất cũng là khổng lồ nhất Thương Huyền đại lục.

Bên ngoài có chín con sông lớn vờn quanh, từng con sông kéo dài mấy ngàn dặm, nước sông lao nhanh, ầm ầm dậy sóng, giống như chín con Cự Long chiếm cứ.

Nội bộ cùng chia ra thành khu ngoại thành cùng khu nội thành.

Khu ngoại thành tổng cộng có tám bộ thành khu, mỗi bộ thành khu đều có thể so với hoàng đô hoàng triều khác, trải rộng cửa hàng nơi ở, náo nhiệt phồn hoa, nhân khẩu có từ ngàn vạn người trở lên.

Khu nội thành thì là cự nhạc đột ngột nhảy lên che trời, từ dưới lên trên chia làm tám đại tầng, tổng thể cao tới ba vạn mét, càng là đi lên, thân phận địa vị của người ở càng là tôn quý.

Hoang Nguyên vương phủ, vương phủ tôn quý, theo lý mà nói hẳn là ở tại tầng thứ sáu của khu nội thành, cũng là nơi tiếp cận hoàng tộc.

Nhưng, Hoang Nguyên vương phủ hết lần này tới lần khác đều bị an trí tại khu ngoại thành, lại còn là nơi hẻo lánh.

Nói là vương phủ, nhưng kỳ thật chỉ là một trang viên rách nát, trống rỗng, không sức sống.

Nơi này quanh năm chỉ có năm người ở, ra vào đều cần thông báo, tình huống tu luyện cũng đều cần báo cáo.

- Khương Dương, Khương Hách, nghe lệnh!

Một tên nam tử mập mạp, dưới sự chen chúc của các thị vệ, cao ngạo đi tới trang viên rách nát.

Hai nam tử gầy gò bộ dáng tương tự, từ sâu trong trang viên đi tới, lạnh lùng nhìn tên mập mạp.

Tên mập mạp lung lay thánh chỉ trong tay, trong mắt nhỏ hiện lên mấy tia ý lạnh.

- Điếc sao? Nghe lệnh!

- Quỳ xuống!!

Thị vệ ở hai bên quát lớn.

Khương Dương, Khương Hách dùng sức nắm chặt nắm đấm, chậm rãi quỳ xuống, nhưng vẫn quật cường ưỡn ngực thân, ngẩng đầu.

- Làm dáng kiêu ngạo này cho ai nhìn? Đều đã quỳ xuống, làm sao cho quỳ khác nhau ở chỗ nào sao? Ngây thơ!

Tên mập mạp khô cằn cười lạnh hai tiếng:

- Hôm nay là ngày vận may của các ngươi. Do Nội Vụ phủ đề nghị hôn sự, hoàng thất bên kia ân chuẩn. Bảy ngày sau, chính là ngày đại hôn của các ngươi. Đến lúc đó nữ tử sẽ đưa đến trong phủ cho các ngươi, kỳ hạn một tháng để các nàng mang thai. Quy củ cũ, sau khi mang thai, mang nữ tử đi. Đợi sau khi sinh ra, nếu như là nữ hài, xử tử, trả lại nữ tử cho các ngươi, tiếp tục tạo ra con người. Nếu như là nam hài nhi, do hoàng thất bồi dưỡng, sau mười tuổi, đưa về Hoang Nguyên vương phủ.

Gương mặt gầy gò của Khương Dương lập tức dữ tợn:

- Chúng ta còn đang giữ đạo hiếu! Không thể nào đón dâu! Sài Bành, ngươi cố ý?

- Giữ đạo hiếu? Trong mộ có thi cốt sao, cũng chỉ là một ngôi mộ chôn y phục và di vật mà thôi, giữ đạo hiếu nửa năm là đủ rồi, còn không phải thủ ba năm?