Chủ nô muốn hỏng mất, thật vất vả mới tranh thủ được đến nhóm nô lệ Tiết gia này, cũng thành công gây nên oanh động, vậy mà... Vậy mà...
Những người khác theo sát tiến vào nhìn đầy đất thi thể, da đầu tê dại một hồi.
Toàn bộ đều bị chém đầu, thi thể tách rời, máu chảy như sông, trên mặt đất bừa bộn nhìn thấy mà giật mình.
- Bắt sống Từ Thát Khấu, nghĩ cách cứu viện Tiết gia nô lệ, chẳng lẽ là... Thương Viêm hầu phủ?
- Thương Viêm hầu phủ là bối cảnh của Tiết gia, càng cùng Tiết gia làm thông gia, chắc chắn sẽ không ngồi nhìn con cháu Tiết gia bị chà đạp đùa bỡn.
- Thật đúng là có thể là Thương Viêm hầu phủ!
Tê... Chuyện muốn ồn ào lớn!
- Bởi vì chuyện của Tiết gia, lão tổ của Thương Viêm hầu phủ đều từ chối hoàng thất điều động, vẻ bất mãn mọi người trên dưới hoàng thành đều biết.
- Từ Thát Khấu là hài tử Kim Luân Vương sủng ái nhất, nếu có chuyện bất trắc, Kim Luân Vương khẳng định sẽ cùng Thương Viêm Hầu náo đứng lên.
Chợ giao dịch triệt để oanh động, theo biển người đang nhanh chóng rời khỏi, tin tức điên cuồng khuếch tán tại phần khu thứ tám.
Vương phủ công tử bị bắt??
Đây quả thực là chuyện trăm năm khó được nghe một lần!
Ngư Cung và Lãnh Tuyền đã sớm an bài đệ tử xen lẫn trong bên trong thêm mắm thêm muối, đầu mâu dư luận dẫn hướng đến Thương Viêm hầu phủ.
Không đến hừng đông, tin tức đã lan tràn tới khu nội thành, oanh động Kim Luân vương phủ.
Cánh cửa nội thành rộng mở, số lượng lớn cường giả vương phủ lao tới chợ giao dịch Cuồng Sa.
Niêm phong Nô Đãi tràng, truy nã chủ nô.
Đầu người chất đống, máu nhuộm cả phố dài.
Bọn thị vệ của Từ Thát Khấu sau khi gặp phải thẩm vấn nghiêm khắc, thì đều bị đương chúng xử trảm.
Sau khi Thương Viêm hầu phủ nhận được tin tức, liền lập tức phong tỏa cửa phủ, nội bộ điều tra là ai ra tay.
Đột nhiên xuất hiện tin tức, để bọn hắn cũng tự mình hoài nghi có phải trong nhà có ai không nhịn được hay không.
Một cử động kia không thể nghi ngờ đã kích thích Kim Luân vương phủ, càng hoài nghi là Thương Viêm hầu phủ âm thầm ra tay.
Huyết Kiếm đường!
Khương Nghị tới ném Từ Thát Khấu trong địa lao.
Ngư Cung, Lãnh Tuyền phụ trách nghĩ cách cứu viện nô lệ Tiết gia cũng đều chạy tới nơi này.
Nhìn thấy Từ Thát Khấu kêu rên giận mắng, bọn họ lên cơn giận dữ, đều hận không thể liền xé sống hắn ngay bây giờ.
- Nhận biết được linh văn này không?
Khương Nghị tháo thắt lưng gấm, lộ ra linh văn Chu Tước sáng chói.
- Một con Hỏa Tước nát, có gì đáng khoe khoang chứ! Phụ thân ta là Kim Luân Vương! Kim Luân Vương, ngươi biết phân lượng ba chữ này không?
Từ Thát Khấu ôm lấy cái đầu gối rách rưới lăn lộn đầy đất, từ nhỏ đến lớn sống an nhàn sung sướng, bình thường mà xướt chút da đều muốn an dưỡng ba ngày, chưa từng nhận qua loại đau đớn này.
Khương Nghị ngồi xổm ở trước mặt hắn:
- Ngươi không có kiến thức, ta không trách ngươi. Giới thiệu sơ lược chút, cái này gọi là Chu Tước.
- Chu tước là cái gì?
Từ Thát Khấu đột nhiên ngây ngẩn cả người, mặc dù hoàn khố, nhưng lại không ngốc, hắn trực nhìn chằm chằm trên trán nam tử trước mặt mình.
Đầu ngón tay Khương Nghị xẹt qua thanh đồng tiểu tháp, dẫn xuất hắc vụ âm trầm, một sợi xiềng xích soạt giòn vang, ném ra một nam tử tái nhợt hôn mê.
- Quen biết không??
Từ Thát Khấu lắc lư ánh mắt, quay đầu đi, da đầu tê dại một hồi:
- Đại ca??
- Đây là Từ Thát Lỗ, tiểu vương gia của Kim Luân Vương các ngươi. Tứ chi đều được đấu giá tại Bắc Bộ, tuy nhiên ta tự mình luyện thuốc cho hắn, lại mọc ra.
Nụ cười của Khương Nghị dần dần dữ tợn:
- Bây giờ, biết ta là ai chưa?
- Ngươi... Ngươi ngươi ngươi, ngươi là Khương Nghị? Khốn kiếp, ngươi là Khương Nghị??
Từ Thát Khấu ớn lạnh toàn thân, cơ thể to béo không khống chế nổi mà run rẩy kịch liệt.
- Đại ca ngươi ban đầu rất phách lối, sau khi bị chặt tứ chi đi thì an phận hơn rất nhiều. Lãnh Tuyền, cũng đều chặt tay chân của hắn đi, bắt đầu từ cổ tay cổ chân, đi lên từ từ mà chặt.
- Chặt, lợi cho hắn quá rồi, thần có thể cưa không?
- Đương nhiên có thể!
- Không!! Không không không... Không được... A!!
- A... A a a... Không được cưa! A a! Ta không có phách lối, chết tiệt, ta không có phách lối! Chậm một chút, chậm một chút a, đau đau đau... Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì! Các ngươi đều đã bắt Từ Thát Lỗ, còn bắt ta làm gì!
- Có phải các ngươi có vấn đề gì muốn hỏi hay không? A?? Các ngươi muốn hỏi điều gì, các ngươi hỏi đi! Ta van xin các ngươi, hỏi đi, hỏi đi! Các ngươi ngược lại là hỏi đi!
Trong địa lao ẩm ướt quanh quẩn tiếng Từ Thát Khấu kêu thảm, còn có âm thanh đao cùn cưa xương.
Hắn quen sống trong nhung lụa rồi, thực sự không chịu nổi loại đau đớn này, lần lượt hôn mê, lần lượt được cứu tỉnh, còn bị cưỡng ép đè đầu xuống nhìn cánh tay cùng cái chân của mình bị cưa xuống tới.
Khương Nghị ngồi ở trước mặt Từ Thát Khấu, lạnh lùng nói:
- Tiếp đó, còn phải thêm ba bộ phận. Bộ phận đầu tiên là lấy máu, rút xương, bộ phận thứ hai là móc mắt, lột da, bộ phận thứ ba chính là tra hỏi.
- Có thể... Có thể... Trực tiếp nhảy đến... Thẩm vấn... hay không…
Từ Thát Khấu bị cưa tứ chi, giống như một viên cầu đẫm máu ngồi chồm hổm trên mặt đất, toàn thân run rẩy kịch liệt, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ cùng tuyệt vọng.
- Ngươi muốn nói thẳng?
- Nói! Ta nói! Các ngươi hỏi cái gì, ta đều nói!!
- Ha ha, không phải do ngươi. Lãnh Tuyền, lấy máu hắn!
- Không được! Không được! Không không không... A...
Tiếng kêu đau đớn thảm thiết lại lần nữa vang vọng trong địa lao, Từ Thát Khấu to béo bị tươi sống thả ra một nửa máu tươi, suýt chút nữa chết ở trong địa lao.
Nhưng trong tay Khương Nghị tất cả đều là đan dược, có thể khống chế tính mạng của hắn rất tốt.
Từ Thát Khấu không chỉ không chết được, mà còn sau khi hôn mê thì liền thức tỉnh, càng kinh khủng hơn chính là, trong miệng hắn còn đút lấy đan dược kích phát độ mẫn cảm, để hắn rõ ràng hơn cảm nhận đau đớn mãnh liệt hơn.
Khương Nghị ngồi ở trước mặt hắn, tàn nhẫn nói:
- Tiếp theo, ta hỏi, ngươi đáp. Ta muốn nghe lời thật, nếu có nửa câu nói dối, có nửa điểm chần chờ, ta sẽ cho ngươi một lần nữa tạo nên tứ chi, sau đó lột da rút xương, để cho ngươi sống không bằng chết! Tin tưởng ta, ta so với những lời đồn ngươi nghe được, còn rất tàn nhẫn!
- Hỏi! Ngươi hỏi!
Từ Thát Khấu run rẩy, ý thức đều hoảng hốt.
- Còn nhớ rõ Cẩm Tú sao?
- Nhớ kỹ! Nhớ kỹ! Nữ chủ nhân Lâm Lang các Bắc Bộ!
- Nàng là chết thế nào?
- Nàng không chết!!
- Không chết?
- Vì sao các ngươi lại hỏi nàng? Các ngươi là tới vì nàng sao? Ta oan uổng quá!!
- Nói! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?