- Thời kỳ bình thường, đương nhiên không thể lui. Nhưng thời kì vô thường, lui về phía sau mới thật sự là đi về phía trước.
Nạp Lan Thanh Lạc suy yếu cười một tiếng:
- Một hài tử mười ba tuổi, chỉ sẽ biết nói mà thôi.
- Thanh Lạc cô nương, ngươi chỉ lớn hơn ta ba tuổi, cũng không phải quản lý sự vụ gia tộc. Nếu như ngươi bởi vì tuổi tác xem nhẹ một người, vậy thì quá hạn hẹp.
Nạp Lan Thanh Lạc lắc đầu:
- Nếu như ngươi đủ thông minh, đã nên hiểu ta vừa rồi là đang cự tuyệt ngươi, chỉ là thái độ tương đối uyển chuyển.
Khương Nghị lại nói:
- Nếu như ngươi đủ thông minh, nên nghiêm túc cân nhắc lời nói của ta. Cái gì gọi là hướng về phía trước, cái gì gọi là lui lại.
Nạp Lan Thanh Lạc nhìn Khương Nghị trầm mặc một hồi, vuốt vuốt trên trán, để cho mình cố gắng thanh tỉnh.
- Ngươi lại nói ba câu nói, thuyết phục được ta, ở lại, nói không được, ngươi trong đêm rời khỏi, ta coi như chưa thấy qua ngươi.
- Câu đầu tiên, hoàng thất ngay cả Đan quốc đều muốn áp chế, huống chi Tử Vi thương hội. Mặc kệ lúc nào, phương pháp gì, hoàng thất sớm muộn cũng sẽ xử lý Tử Vi thương hội.
- Câu thứ hai, tại lúc Thiên Hoa hội tìm tới các ngươi, một khắc này, ánh mắt hoàng thất đã tập trung vào Nạp Lan gia tộc các ngươi. Nếu như Nạp Lan gia cự tuyệt hợp tác với Thiên Hoa hội, hoàng thất sẽ xem xét các ngươi đến cùng muốn làm gì. Nếu như Nạp Lan gia cùng hợp tác cùng Thiên Hoa hội, hoàng thất sẽ coi là khiêu khích.
- Câu thứ ba, lui lại mặc dù rất đau khổ, khó khăn nhưng có thể sống, cũng có thể là một lần tân sinh. La Phù sơn trải rộng cơ hội buôn bán, có Thiên Sư tông cùng Khương gia toàn lực hiệp trợ, các ngươi sẽ trở thành một lực lượng hoàn toàn mới tại nơi đó. Ba nhà hợp tác, có thể ảnh hưởng toàn bộ La Phù, cũng mượn tên La Phù, không sợ Lang Gia quốc! Mệnh, từ đây giữ ở trong tay chính các ngươi!
Nạp Lan Thanh Lạc hơi kinh ngạc.
Lời nói này là Khương Nghị của tự mình nghĩ, hay là Khương Hồng Võ dạy?
- Mệnh...
Nạp Lan Thanh Cảnh nhẹ giọng một câu, nhìn qua khoảng không lộ ra nụ cười nhàn nhạt:
- Tân sinh cũng tốt, hai trăm năm, cũng nên thay đổi cách sống khác.
Nạp Lan Thanh Lạc nghiêm túc suy tính một lát, chống thân thể suy yếu lên, xuống giường:
- Ngươi chờ ta ở đây.
Nạp Lan Sóc đuổi đi tất cả mọi người, ngồi trong thư phòng, một mình tự hỏi tình thế trước mặt.
Mặc dù hoàng thất còn không có toát ra bất luận ý tứ gì muốn nhằm vào Nạp Lan gia.
Nhưng là gia chủ, hắn biết rõ.
Thời điểm hoàng thất thật thể hiện ra ý tứ gì kia thì đã trễ rồi. Hắn nhất định phải ở trước đó, làm ra quyết định.
- Phụ thân?
Nạp Lan Thanh Lạc không để ý thị vệ ngăn cản ngoài cửa, đẩy cửa tiến vào.
- Vừa tỉnh sao, con nên nghỉ ngơi thật tốt.
Nạp Lan Sóc ngồi phía sau bàn đọc sách.
Hắn không cho châm đèn nến, cả phòng đen như mực.
- Phụ thân, ngài quyết định thế nào?
Nạp Lan Thanh Lạc chống đỡ thân thể ngồi xuống.
Nạp Lan Sóc trầm mặc thật lâu:
- Nạp Lan gia không thể ngồi chờ chết, nhất định phải đưa ra lựa chọn.
Nạp Lan Thanh Lạc căng thẳng trong lòng:
- Ngài muốn hợp tác cùng Thiên Hoa hội?
- Thiên Hoa hội là lựa chọn tốt, ta không hy vọng xa vời có thể đi ra khỏi Tây Cương, chỉ hy vọng có thể bảo trụ cơ nghiệp bây giờ.
- Nhưng ngài liền không có nghĩ tới, Thiên Hoa hội kỳ thật có mục đích khác?
Nạp Lan Thanh Lạc vừa sốt ruột, ý thức mê muội một trận, một hồi lâu mới tiếp tục nói.
- Thiên Hoa hội biết rõ hoàng thất rất có thể sẽ ra tay với chúng ta, còn công nhiên đến nói chuyện hợp tác. Đây không phải khiêu khích hoàng thất sao? Bọn hắn cuối cùng chỉ là một cái thương hội, ở đâu ra lá gan? Con hoài nghi, Thiên Hoa hội đã cùng hoàng thất hợp tác. Cái gọi là kết minh này, chính là hoàng thất muốn xem xét chúng ta, bắt đầu chiếm đoạt chúng ta.
Nạp Lan Sóc ngồi sau bàn đọc sách trầm mặc không nói, cũng không có thể hiện gì.
Nạp Lan Thanh Lạc kỳ quái với phản ứng phụ thân, nghĩ lại:
- Phụ thân, ngài đoán được chút này?
- Hết thảy đều là suy đoán mà thôi.
- Vậy ngài còn...
- Nếu như ta cự tuyệt Thiên Hoa hội, cũng chỉ có thể có một lựa chọn.
- Lựa chọn gì?
- Đặt cược! Ta cược người cầm quyền hoàng thất đời tiếp theo sẽ là Đại hoàng tử gần đây loạn La Phù!
- Ngài muốn đầu nhập vào hoàng thất?
- Ta muốn...
Nạp Lan Sóc do dự mãi, nhưng vẫn mở miệng:
- Gả con cho Đại hoàng tử.
Đầu Nạp Lan Thanh Lạc ông ông một tiếng, còn không có né khỏi dây dưa với Vi gia, bây giờ mình lại muốn bị ném cho hoàng thất?
- Con gả cho Đại hoàng tử, chẳng khác nào thể hiện thái độ Nạp Lan gia chúng ta với hoàng thất. Chúng ta có thể bình ổn vượt qua lần nguy cơ này. Chỉ là, khổ cho con.
Nạp Lan Sóc không nỡ Nạp Lan Thanh Lạc.
Mà vùng đất cung đình, vô cùng hung hiểm, Đại hoàng tử lại có tính tình bạo ngược, cuộc sống tương lai của Nạp Lan Thanh Lạc chỉ sợ sẽ không quá dễ chịu.
Trong lòng Nạp Lan Thanh Lạc là một trận bi thương, cảm giác mệt mỏi đột nhiên tăng thêm, giống như cả chút sức lực cũng không có.
- Thế nhưng, phụ thân... Ngài nghĩ tới sau này thì thế nào? Ta gả đi, chỉ có thể bảo đảm thế hệ này, tương lai thì sao?
Nạp Lan Sóc nói:
- Ngươi tận khả năng lấy lòng Đại hoàng tử, sinh mấy vị hoàng tử, đời sau liền có bảo đảm.
Nạp Lan Thanh Lạc đau thương cười một tiếng.
- Ngài đều đã tính tốt.
- Ta tin tưởng trí tuệ của con, tin tưởng năng lực của con, vận mệnh sau này của Nạp Lan gia đặt ở trên người con.
Nạp Lan Sóc cũng không muốn làm như thế, nhưng đây là biện pháp duy nhất hắn có thể nghĩ tới.
- Nếu như ngài kiên trì muốn đem con gả cho hoàng thất, con... Gả! Nhưng trước khi ngài có quyết định cuối cùng, con có một đề nghị, chúng ta kỳ thật còn có một con đường có thể đi.
Nạp Lan Thanh Lạc nhìn phụ thân, nói:
- Thừa dịp hoàng thất còn không có ra tay với chúng ta, toàn diện rút khỏi Tây Cương, lui vào La Phù.
- Thanh Lạc, ta hiểu tâm tình của con, nhưng cái này cũng không phải là có thể thực hiện. Chúng ta ở chỗ này sinh tồn đã hai trăm năm, cơ nghiệp của chúng ta trải rộng các nơi ở Tây Cương, muốn từ bỏ, nói nghe thì dễ.
Nạp Lan Sóc lắc đầu, con đường này không chút suy nghĩ, cũng không cần nghĩ.
- Người Khương gia tới, xin mời Nạp Lan gia đến La Phù. Thiên Sư tông và Khương gia, sẽ dốc toàn lực hiệp trợ Nạp Lan gia, vào La Phù... bắt đầu lại từ đầu...
Nạp Lan Sóc nhìn Nạp Lan Thanh Lạc, ánh mắt hơi rung nhẹ, bỗng nhiên đứng dậy:
- Ai đến rồi!!