Đan Hoàng Võ Đế

Chương 290: Vẫn còn chút tôn nghiêm




Mặc dù nàng là Thánh linh văn cường đại tôn quý, nhưng cảnh giới chỉ là Linh Nguyên sơ kỳ, thị vệ của Thường Lăng lại là Linh Hồn cảnh cao giai.

Kém quá xa.

Sắc mặt vị thị vệ kia hơi biến, nhưng lại không để lại dấu vết nắm chặt tay, thối lui đến bên cạnh Thường Lăng, quái dị nhìn Tịch Dao.

Đại hoàng tử rốt cuộc cũng chuyển ánh mắt từ trên thân Khương Nghị nhìn sang Tịch Dao, nhếch miệng lên một vòng đường cong ý vị sâu xa.

Không tệ!

Đầu tiên là Hình Luyện, lại là Tịch Dao, hôm nay đều rất cho mặt mũi!

Dưới trường hợp đặc thù này chẳng khác gì tuyên bố với Đan quốc, hai đại Thánh linh văn đã chân chính quy thuận hắn.

- Đại điện hạ, xin tôn trọng Đan quốc, tôn trọng đại hội Đan Tông.

Thường Lăng tiếp tục giằng co với Đại hoàng tử, thái độ cường ngạnh.

Tâm tình Đại hoàng tử đang rất tốt, hắn nói với Khương Nghị:

- Ta cho ngươi thời gian một ngày cân nhắc, ngày mai cho ta câu trả lời chắc chắn.

Hình Luyện, Tịch Dao, rủ lông mày cúi đầu xuống, đi theo Đại hoàng tử rời khỏi phòng.

Khương Nghị nhìn thấy mà nhíu mày.

Xảy ra chuyện gì?!

Hình Luyện cùng Tịch Dao cứ như vậy mà bị thuần phục sao?

Kiêu ngạo từng có đâu!

Tên Đại hoàng tử này đến cùng đã làm cái gì với hai người bọn họ?

Uy hiếp?

Chỉ sợ sẽ không đơn giản như vậy.

- Không cần quyết định vội vã, trước khi trời tối, chờ ta hồi phục.

Thường Lăng chưa dám cho Nạp Lan Thanh Diệu cam đoan gì, chỉ có thể chờ đợi tin tức quốc quân.

- Tiểu thư, ngươi nhìn cái này.

Các nàng vừa rời khỏi gian phòng, thị vệ giao thủ cùng Tịch Dao trước đó đột nhiên đưa cho Thường Lăng một mảnh vải vụn. Giống như vội vàng kéo xuống, phía trên có mấy chữ bằng máu nghuệch ngoạc, giống như vụng trộm viết lấy.

- Tịch Dao đưa?

Thường Lăng nhìn nàng, sắc mặt hơi đổi.

Phía trên miếng vải rách viết rõ ràng là —— ta có đan dược La Phù, cứu ta.

Thị vệ thấp giọng nói.

- Nàng kỳ thật không có ra tay với ngươi, mà trực tiếp là chạy tới ta, lúc ấy thể hiện rất quái dị.

Đan dược La Phù?

Thường Lăng kỳ quái, đan dược La Phù hầu như đều đến từ Ngọc Đỉnh tông.

Ngọc Đỉnh tông cũng xác thực rất mạnh, đan thuật của mấy lão già đều đạt đến cấp bậc Đại Tông sư. Nếu như không phải cân nhắc đến việc La Phù cùng Lang Gia quốc đối địch, quốc quân đều đã nghĩ đến việc tới La Phù bái phỏng Ngọc Đỉnh tông, luận bàn đan thuật.

Thế nhưng, đan dược nơi đó cũng không quan hệ với Tịch Dao

Mà đan dược gì đáng giá để nàng từ Đại hoàng tử nơi đó tới cướp người.

Thường Lăng lắc đầu, đầu ngón tay dâng lên hỏa diễm, muốn đem vải thiêu hủy.

Nàng có thể tưởng tượng được tình cảnh của Tịch Dao.

Lấy tính cách Đại hoàng tử, không chỉ coi trọng thánh văn của nàng, càng coi trọng nhan sắc của nàng. Chờ bồi dưỡng ba năm năm, nàng sẽ triệt để trở thành đồ chơi của Đại hoàng tử. Một nữ nô Thánh linh văn đối với Đại hoàng tử mà nói tuyệt đối là chuyện đáng giá nhất kiêu ngạo.

Cứu nàng?

Đại hoàng tử Không thể nào buông tay.

Thường Lăng thay nàng đáng thương, lại không đến mức cầm vận mạng Đan quốc nói đùa.

Nhưng... Thường Lăng bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó.

Đan dược La Phù?

Một thời gian trước, đan dược truyền kỳ của La Phù chấn động một thời. Nếu như không phải Đại hoàng tử đột nhiên nhấc lên chiến tranh xâm lấn, sự kiện kia sẽ còn càng oanh động.

Một viên đan dược có thể thăng hoa linh văn.

Một viên đan dược có thể sáng lập thánh văn.

Một viên đan dược đủ để cho Luyện Đan sư khắp thiên hạ điên cuồng.

Chẳng lẽ, trong tay Tịch Dao có?

- Tịch Dao phải dùng đan dược đổi mạng? Nàng thật sự có, hay là...

Tâm tình Thường Lăng khó mà bình tĩnh.

Loại đan dược này đối với võ giả mà nói là có dụ hoặc trí mạng, đối với Luyện Đan sư mà nói càng có ý nghĩa phi phàm.

Nếu như có thể thông qua nghiên cứu đan dược luyện chế ra đan thuật, Đan quốc sẽ có được địa vị chí cao vô thượng, triệt để thoát khỏi hoàng thất, thậm chí áp đảo phía trên Lang Gia quốc, khiến cho quần hùng thiên hạ lấy lòng bọn hắn.

Cái ý nghĩa này còn cao hơn cả Sát Lục Chi Hỏa!

Thường Lăng lập tức có chút xúc động muốn ngay lập tức truyền tin tức về Đan quốc, nhưng vẫn là nhịn được.

Trước tiên phải tra rõ ràng trong tay Tịch Dao đến cùng có đan dược như thế hay không.

- Biểu hiện rất tốt.

Đội xe hoàng thất rời khỏi trang viên, Đại hoàng tử ngồi trong xe vua, ôm lấy chiếc cằm thon của Tịch Dao, tinh tế thưởng thức.

Tịch Dao hất tay của hắn ra, lệch đầu qua bên cạnh.

Đại hoàng tử nâng bàn tay lớn vồ một cái, chế trụ mặt của nàng, dùng sức đặt tới trước mặt hắn.

- Quên lời ta nói rồi? Lúc ta nhìn ngươi, ngươi cũng phải nhìn mắt ta! Ngươi bây giờ là người của ta, một câu của ta, một thái độ của ta có thể quyết định đãi ngộ của ngươi. Đừng… không biết tốt xấu.

Đại hoàng tử lạnh lùng cảnh cáo một câu, liền đẩy Tịch Dao ra.

Nếu như không phải nha đầu này mới mười bốn tuổi, vẫn chưa hoàn toàn nẩy nở, hắn đã sớm hưởng dụng.

Bất quá đợi thêm hai năm cũng không quan trọng, sau khi phát dục, thuận tiện triệt để thuần phục nàng. Đến lúc đó, phối hợp lẫn nhau, mới là hưởng thụ.

Tịch Dao nhịn xuống nỗi nhục này, nàng đứng dậy lạnh lùng đứng qua bên cạnh.

Đại hoàng tử khoác hai tay lên trên giường êm, ngửa đầu nhắm mắt dưỡng thần:

- Chờ thu tên Nạp Lan Thanh Diệu này, chúng ta sẽ đến biên cảnh Bắc Cương nhìn.

Đáy mắt Tịch Dao và Hình Luyện lập tức hiện lên tia sáng, về biên cảnh Bắc Cương?

- Có phải cảm giác cách rất gần La Phù hay không?

Đại hoàng tử cười nhạt nói.

- Ha ha, các ngươi không trở về được!

Trong lòng Tịch Dao vừa dâng lên chút hi vọng lại bị dập tắt.

Trở về không được!

Hình như thật... Trở về không được.

Nàng tiếp nhận không chỉ là tinh thần bị uy hiếp cùng khuất nhục, còn có thứ càng đáng sợ hơn.

Độc dược!!

Ngày đầu tiên nàng bị bắt về Tây Cương, Đại hoàng tử đã mạnh bạo nhét độc dược vào trong miệng nàng. Không phải loại thuốc bạo thể mà chết, mà là dược vật kích phát ra dục nghiệt ác độc.