Đan Hoàng Võ Đế

Chương 318: Đánh cược sinh tử




Đội ngũ hoàng thất nhanh chóng tách ra, một thiếu niên được số lượng lớn thị vệ hoàng thất chen chúc đưa ra.

- Lục hoàng tử? Hắn trở về rồi!

- Lục hoàng tử, thánh văn thế hệ này của hoàng thất, là kiêu ngạo của hoàng thất, cũng là hài tử Nhân Hoàng thích nhất. Cũng bởi vì Lục hoàng tử là thánh văn, lại rất được Nhân Hoàng yêu thích, cho nên mới một mực không có khâm định người thừa kế.

- Đại hoàng tử bố cục La Phù, Tam hoàng tử bố cục Thương Châu, chính là muốn dùng công tích chứng minh mình vượt trên vị Lục hoàng tử - thánh văn hoàng thất này.

Đám người hoàng triều lại nghị luận ầm ĩ, trong ánh mắt cũng có nhiều phần kính sợ.

Lục hoàng tử mặc một thân hoa phục màu tím, bên hông mang mạng nhện vàng, tóc đen buộc lên được trâm khảm bích mạ vàng cố định, thân thể thon dài ưỡn lên thẳng tắp, cả người phong thần tuấn lãng, bên trong lại lộ ra phần cao quý bẩm sinh.

Kiêu ngạo nghiêm nghị!

Cao không thể chạm!

Bọn người Khương Hồng Võ liên tiếp dừng lại, đối mặt với Lục hoàng tử đang đi tới.

- Lão Lục, ngươi tới thật là đúng lúc.

Đáy mắt Đại hoàng tử hiện lên tia nhìn sắt lạnh.

Đây là kẻ hắn ghét nhất, cũng là đối thủ cạnh tranh cường đại nhất của ắn.

Từ nhỏ đến lớn, đối kháng thế nào hay áp chế thế nào, mặc dù đa phần đều là mình thắng lợi, nhưng tiếc rằng thiên phú và tư chất của lão Lục quá cao. Tùy tiện đột phá liền có thể để Nhân Hoàng cực kỳ vui mừng.

- Đại ca, Tam ca, bị liên lụy sao.

Trên mặt Lục hoàng tử không cầm được mà cười một cái.

Cạnh tranh vị trí Thái tử càng ngày càng nghiêm trọng, hắn lựa chọn lấy lui làm tiến, đem toàn bộ tinh lực đặt ở trên việc tu luyện. Chỉ cần thiên phú đủ mạnh, tin tưởng phụ hoàng chắc chắn sẽ cân nhắc hắn.

Nhưng thấy Tam ca mưu đồ Thương Châu, Đại ca bố cục La Phù, hắn cảm giác khả năng mình đã tính sai.

Không nghĩ tới, Tam ca đại ca lại có thể liên tiếp thua ở trên tay Khương Hồng Võ.

Mình, nằm không cũng thắng!

Sau khi hắn nhận được tin tức đã nhanh chóng chạy tới thành Hoàng Phủ, kết quả Khương Hồng Võ đã mang người chạy, hắn lại từ thành Hoàng Phủ đuổi đến biên cương.

Rốt cuộc cũng tại thời khắc cuối cùng này cũng chạy tới!

Nằm thắng thì nằm thắng, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không thể khiến cho mọi người đánh giá hắn như thế. Cho nên hắn muốn tại thời khắc mấu chốt đứng ra, chứng minh mình, biểu hiện mình.

- Lục đệ, mau tới cứu chúng ta trở về!

Tam hoàng tử thì không có nghĩ như vậy, nhìn nhân vật truyền kỳ của hoàng thất, hắn kích động đến mặt đỏ rần.

Rốt cuộc cũng được cứu.

Nạp Lan Thanh Lạc gạt người đi ra từ trong đội ngũ La Phù, tranh thủ thời gian giới thiệu cho Khương Nghị biết.

- Lục hoàng tử là Thánh linh văn hoàng thất, từ tám tuổi đã bắt đầu thức tỉnh linh văn, được hoàng thất toàn lực vun trồng. Thiên phú của hắn cực cao, tốc độ tu luyện nhanh đến kinh người, chính là tên cuồng luyện võ. Vì để làm chắc căn cơ, hắn còn tự nguyện khổ tu ba năm tại cảnh giới Linh Anh, cô đọng linh nguyên đến cực hạn. Vì để tăng cường sức chịu đựng khi chiến đấu, hắn còn khổ tu thể thuật, một cánh tay có thể đạt năm mươi ngàn cân. Vì để tăng cường kinh nghiệm chiến đấu, hắn thậm chí đã từ Đông Cương vào biển, mai danh ẩn tích chờ đợi hai năm.

Nạp Lan Thanh Lạc nhắc đến Lục hoàng tử, vẻ mặt và ngữ khí đều rất nghiêm trọng.

Nói bóng gió, đừng để hắn kích thích, người này không dễ chọc.

- Ta ở trong Thiên Sư tông, ngươi muốn chiến, tùy thời tới.

Khương Nghị ngược lại muốn đọ sức một phen với nhân vật này, tuy nhiên trường hợp hiện tại không thích hợp.

- Thiên Sư tông? Ha ha, tiểu đả tiểu nháo (chỉ những nơi nhỏ hẹp), không có ý nghĩa. Hôm nay có La Phù, hoàng triều và mười mấy vạn người chứng kiến, hay là trực tiếp ở ngay biên cương này, cỡ nào có được diễn võ trường như thế này đây. Ta đại diện hoàng triều, ngươi đại diện La Phù, ta tuyên chiến với ngươi, ngươi có dám tiếp?

Lục hoàng tử đi đến phía trước khiêu chiến.

- Không tiếp!!

Khương Nghị quả quyết cự tuyệt.

Hoàng triều bên kia lập tức vang lên từng đợt thổn thức.

- Không dám nhận?

- Hèn nhát! Rác rưởi!

- Thánh phẩm Thú linh văn cái gì, ta thấy chính là có tiếng không có miếng. Hắn còn không vào thánh địa, chính là không dám!!

- Chớ mắng hắn, hắn chỉ là cảm giác mình không đại diện cho La Phù được, tự ti thôi, ha ha ha.

Hoàng triều càng ngày càng oanh động, quét sạch toàn trường, mười vạn người hò hét, thanh thế to lớn.

Lúc này không nhục nhã, còn chờ lúc nào đây.

Lục hoàng tử đưa tay đè ép, chờ sau khi đám người an tĩnh lại, hắn chỉ về phía Khương Nghị nơi xa:

- Vì trận luận võ này rất có ý nghĩa, ta và ngươi làm một vụ cá cược.

Khương Nghị giao Thường Lăng cho Dạ An Nhiên:

- Cá cược gì?

- Nếu như ta thắng ngươi. Ngươi thả người. Nếu như ngươi có thể thắng ta, ta có thể bảo đảm hoàng triều, nhất định trong một đoạn thời gian sẽ không dùng bất cứ phương thức nào tổn thương đến Khương gia.

Lục hoàng tử vừa nói ra lời này thì cả hoàng thất bên kia đều không kiềm chế được.

- Lục ca, ngươi muốn làm gì? Hoàng thất chúng ta không thể tha cho Khương gia. Chờ Khương Hồng Võ lui vào La Phù, không quá một tháng, hoàng thất có thể tập kết cường giả tứ đại cương vực, san bằng La Phù.

Cửu công chúa bước nhanh đi tới, bộ dáng đáng yêu nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh.

- Lục điện hạ, ngươi đưa ra ước định này cũng không có cùng thương lượng với chúng ta. Trường hợp này, không phải một câu của ngươi thì có thể đại biểu cho hoàng triều liền có thể thay hoàng thất ra quyết định.

Tần Chính Thanh cũng đi tới, ngữ khí hơi có bất mãn.

- Các ngươi có biện pháp cản bọn họ lại sao? Nếu như không có liền cứ theo ta!

Lục hoàng tử nhìn bọn hắn chau mày, lại nói:

- Chờ bọn hắn trở lại Thiên Sư tông, nắm trong tay số lượng lớn con tin, chẳng khác nào cầm quyền chủ động. Mặc kệ các ngươi có hành động to lớn gì cũng đều sẽ bị quản chế khắp nơi. Cho nên, nhất định phải ngay trước khi bọn hắn trở về La Phù, cản bọn họ lại, tận hết khả năng đổi con tin về. Ngươi muốn làm thế nào?

Các tộc lão xác thực không nghĩ ra được biện pháp thích hợp gì để ngăn Khương Hồng Võ lại, nhưng một tiểu hoàng tử như ngươi lại có thể làm gì?