Khương Nghị lắc đầu, mang trên mặt nụ cười thản nhiên:
- Ngươi còn không có thấy rõ ràng sao? Ta có từng có nửa điểm e sợ Đế tộc các ngươi?
Kim Như Ngọc nói:
- Ngươi đến từ vũ trụ, có lẽ có ít thủ đoạn bảo mệnh. Nhưng ta nhắc nhở ngươi, Thiên Nguyên tinh vực đi theo ngươi qua tất cả tinh cầu cũng khác nhau.
- Để bảo đảm địa vị tất cả Đế tộc tại Thiên Nguyên tinh vực không nhận khiêu khích, bất kỳ kẻ ngoại lai nào một khi trêu chọc một Đế tộc, sẽ đứng trước tất cả Đế tộc liên hợp vây bắt.
- Là tất cả!! Tất cả tinh cầu bên trên sáu tinh vực!!
Các ngươi đừng nói là mấy Thần Linh, liền xem như mấy Đại Đế, cũng đừng hòng sống sót mà rời khỏi.
- Vậy chúng ta chờ xem?
- Ha ha, ngươi xác thực rất phách lối.
- Đó là tự nhiên, sống đến lớn như vậy, eo này của ta cho tới bây giờ cũng không có cong qua!
Khương Nghị cố ý xuyên qua giữa Kim Minh cùng Kim Như Ngọc, đi đến chỗ Dực Nhân tộc trước mặt.
- Vị bằng hữu này, không phải Thiên Nguyên tinh vực.
Thái Thượng Đế tộc Đan Thần ngăn cản bọn hắn, mỉm cười, tự giới thiệu mình:
- Ta đến từ Thái Thượng Đế tộc của Thiên Mạch tinh, Thần cấp Luyện Đan sư, là lãnh tụ Luyện Đan sư Đế tộc đương thời.
- Thần cấp Luyện Đan sư?
Khương Nghị ra vẻ kinh ngạc đánh giá Đan Thần, thuận tiện quét mắt nhìn nữ tử thanh lý tuyệt tục, ưu nhã quý khí bên cạnh hắn.
- Nếu như ta không có đoán sai, ba vị Tổ Thần kia, hẳn là bị ngươi đập xuống rồi?
- Chính là ta. Ngươi có hứng thú?
- Nếu như ngươi nguyện ý bỏ những thứ yêu thích, ta có thể ra giá. Mặc kệ là tinh thạch, hay là đan dược, tùy ngươi mở.
Khi Đan Thần đang nói chuyện, bên trong lại toát ra vẻ kiêu ngạo thản nhiên.
Phượng Thuần Linh càng là không tự chủ mà giương đầu lên, đưa mắt nhìn khắp tất cả tinh cầu toàn bộ tinh vực, ai có thể để sư tôn của nàng nói ra câu 'tùy tiện ra điều kiện', thật đúng là không có mấy kẻ.
Chỉ một cái thái độ lần này, người này đầy đủ kiêu ngạo.
- Ha ha, không nguyện ý!
Khương Nghị sượt qua người hắn, đi tới trước mặt Dực Nhân tộc.
Đan Thần có chút sửng sốt một chút, từ chối?
Cứ từ chối lưu loát như vậy?
Thế nhưng hắn là Đan Thần, lãnh tụ đan sư của Thái Thượng Đế tộc, cho tới bây giờ đều là người khác khẩn cầu hắn, bất luận là ai nhìn thấy đều phải khách khí, đây là lần đầu tiên bị trực tiếp từ chối.
Phượng Thuần Linh nhìn nam tử đi qua, thầm nghĩ đây là đồ đần sao? Ngươi có thể muốn thần đan cơ mà!! Ngươi biết cái gì là thần đan không? Ngươi gặp qua thần đan chưa!
- Không biết tốt xấu.
Rất nhiều đại biểu cường tộc cũng hơi nhíu mày.
Đây chính là cơ hội thật tốt để kết giao với Đan Thần, vậy mà lại lãng phí?
Không, đây không phải lãng phí, đây là đắc tội!
- Ba vị Tổ Thần, hân hạnh.
Khương Nghị đi tới phía trước Dực Nhân tộc, nhìn ba vị Tổ Thần cố gắng kiêu ngạo, cao giọng nói.
- Là ta dùng hơn hai mươi triệu tinh thạch đập xuống các ngươi. Từ nay về sau, các ngươi thuộc về ta!
- Ta chính là chủ nhân của các ngươi, ta chính là trời của các ngươi! Ta bảo các ngươi làm cái gì, các ngươi phải làm cái đó, nếu không...
Khương Nghị ha ha cười nói, từ trong tay Dirent nhận lấy xiềng xích giam cầm ba vị Tổ Thần.
Vân Liên, Vân Hoa, Vân Tuyệt, đều chậm rãi nắm chặt nắm đấm, trong ánh mắt lóe ra ý lạnh thấu xương.
Khương Nghị nhìn về phía Dirent:
- Ta nói như vậy không sai chứ? Bọn hắn là tài sản của ta, là nô lệ của ta, ta muốn xử lý như thế nào thì xử lý như thế đó.
Dirent nhìn nữ tử bên cạnh Khương Nghị sau khi giao ra toàn bộ tinh thạch, gật đầu nói:
- Ta lấy danh nghĩa chủ nhân trước của bọn hắn tuyên bố, bọn hắn là của ngươi!
- Bên trong phạm vi Thiên Nguyên tinh vực này, ta chính là chủ nhân của bọn hắn, ta có thể tùy ý tuyên án vận mệnh của bọn hắn?
- Không sai!! Bọn hắn thuộc về ngươi, phần quyền sở hữu này nhận Đế tộc bảo hộ!
- Tốt!!
Khương Nghị hô to một tiếng, bẻ bẻ cổ, lộ ra nụ cười quái dị đối với ba vị Tổ Thần.
Vân Liên nghênh tiếp ánh mắt Khương Nghị, vẻ mặt lạnh lẽo, không có chút khuất phục nào.
Nhưng, bi thương cuồn cuộn trong lòng lại khó mà áp chế, người này tuyệt đối không phải người lương thiện, bỏ giá trên trời đập xuống ba vị Tổ Thần bọn hắn, chắc chắn sẽ dùng hết thủ đoạn tra tấn, thuần hóa, cho đến khi bọn hắn thuận theo giống như nô lệ.
Nghĩ đến số mạng sắp đến, nàng đột nhiên có chút hoảng hốt, nếu như chiến tử ở nhà vườn, có phải là lựa chọn tốt nhất hay không?
Vân Hoa cùng Vân Tuyệt đều mặt đầy sát ý, muốn thuần phục chúng ta? Nằm mơ!! Nhìn xem ai có thể kháng cự đến cuối cùng!!
- Ta lấy danh nghĩa chủ nhân của các ngươi tuyên bố...
Khương Nghị mở ra hai tay, ánh mắt vừa đi vừa về dao động tại trên thân ba vị Tổ Thần, đột nhiên cười một tiếng:
- Các ngươi tự do!
- Cái gì?
Vân Liên và hai người kia khẽ nhíu mày, đều cho là mình nghe lầm.
Các tộc khác toàn bộ đều bất chợt có phản ứng, có ý gì?
Hơn hai mươi triệu tinh thạch mua xuống, dùng đều vô dụng, cũng không đụng tới, trực tiếp thả?? Đây chính là ba vị Tổ Thần cơ mà!!
Ánh mắt của bọn người Kim Như Ngọc hơi rung nhẹ, sau đó đồng loạt chuyển hướng Dực Thần tộc.
Dực Lâu, Dực Diễn, Dực Huyên, Dực Cẩm Đường và các Dực Nhân của Dực Thần tộc nhao nhao hít một hơi, đầu cũng không khỏi hất lên cao cao.
Mặc dù đã làm giao dịch trong âm thầm, nhưng không nghĩ tới người này lại sảng khoái như vậy, nếu như đã trực tiếp, liền tuyên bố ngay tại chỗ.
Ba vị Tổ Thần!!
Ba vị Tổ Thần của thế giới nguyên thủy!!
Rốt cuộc cũng... Rốt cuộc cũng... Muốn gia nhập Dực Thần tộc bọn hắn!!
Khương Nghị nói:
- Từ hôm nay trở đi, các ngươi không còn là nô lệ của bất cứ người nào, các ngươi hoàn toàn tự do.
Bọn người Vân Liên lắc lư ánh mắt, vẫn khó có thể tin.
Tự do??
Bọn hắn... Tự do??
Vài chục năm lang bạt kỳ hồ, vài chục năm khuất nhục đau đớn, bọn hắn đã làm tốt dự tính xấu nhất, nhưng... Trong lúc bất chợt... Tự do?
Không chỉ có bọn hắn khó có thể tin, mấy chục vạn Dực Nhân ở phía sau đều trừng to mắt, không thể tin được trước đặc xá bất thình lình.