Nhưng, Hỗn Độn Linh Hầu đã thức tỉnh, ý thức cố gắng chống lại, thân thể cũng đang phản kích. Gầm lên giận dữ, vang vọng vũ trụ, móng vuốt đập vào trên vai, đồng thời toàn thân nhấc lên, Hỗn Độn triều dâng bất kể tiêu hao bộc phát dã man.
Hắc Độc bị ép rời khỏi Hỗn Độn Cự Linh, nhưng trong lúc không ngừng tránh né vẫn đang tiếp tục khống chế linh hồn Hỗn Độn Linh Hầu.
Linh hồn lạc ấn dài đến nửa năm, cũng không phải Hỗn Độn Linh Hầu tuỳ tiện có thể chống cự.
- Phốc...
U Linh Đại Đế xuyên qua cánh lớn Hỗn Độn Cự Mãng, xông vào thân thể Hỗn Độn Cự Bằng.
Hỗn Độn Cự Bằng đang ở trạng thái mê ly, ý thức hoảng hốt, linh hồn suy yếu, chỉ là miễn cưỡng nương tựa theo ý chí cùng kinh nghiệm chiến tranh, kéo dài phản kích, ương ngạnh chống cự lại Hỗn Độn Cự Mãng hấp thu.
Giờ khắc này, U Linh Đại Đế thời khắc này xâm nhập, giống như cho Hỗn Độn Cự Bằng một kích trí mạng.
- Rống...
Hỗn Độn Cự Bằng giống như bị đột nhiên bừng tỉnh, phát ra tê khiếu đau đớn.
U Linh Đại Đế du tẩu bên trong Hỗn Độn Chiến Khu của Hỗn Độn Cự Bằng, tàn phá lấy linh hồn suy yếu đến cực hạn của nó.
Nhưng hắn không phải muốn khế ước linh hồn, cũng không phải muốn nhờ linh hồn đến cướp đoạt quyền khống chế thân thể, mà là đang... Tước đoạt.
Tương đương với lột da rút xương, thô lỗ bóc xuống linh hồn hoàn chỉnh.
Loại đau đớn này, quả thật đau hơn cả đào thịt rút da.
Hỗn Độn Cự Bằng điên cuồng giãy dụa, tiếng gáy to thê lương như ác quỷ. Nhưng, thân thể bị giam cầm, Hỗn Độn bị hấp thu, hắn hoàn toàn giống như thịt cá trên thớt gỗ, bị gắt gao đặt ở nơi đó, làm sao đều không tránh thoát.
Hỗn Độn Cự Bằng trừng to tròng mắt đầy huyết lệ.
Hắn nghĩ tới tràng cảnh mình sinh ra, nghĩ đến thời khắc gặp được Thương Thiên.
Hắn nghĩ tới rung động nhìn thấy Chúa Tể thế giới, nghĩ đến rốt cuộc gặp mặt Lãnh Tuyền cao ngạo.
Hắn nghĩ tới thời gian chinh chiến vũ trụ, nghĩ đến huy hoàng gào thét vũ trụ.
Hắn nghĩ tới rất nhiều rất nhiều...
Trừ đoạn ký ức chục vạn năm thời gian bị xóa đi, những thứ khác toàn bộ nhớ ra.
Giống như tinh hà lao nhanh đang xẹt qua trong đầu, mang tới lại là vô tận bi thống.
Nhưng...
Kết thúc rồi à?
Ta phải kết thúc!!
- Rống...
Hỗn Độn Cự Bằng phát ra hò hét bi thương, lại thoáng qua liền im bặt mà dừng.
U Linh Đại Đế không có cho hắn bất cứ cơ hội nào, tàn nhẫn tách ra toàn bộ Hỗn Độn Linh hồn.
Đây cũng không phải là linh hồn bình thường.
Càng giống là như ý thức chi nguyên Hỗn Độn thai nghén.
Đối với hắn mà nói, muốn bổ dưỡng hơn xa so với thôn phệ ba năm đế hồn.
Thậm chí có thể làm cho hắn trở lại đỉnh phong thời đại Hồng Hoang! Tha thiết ước mơ đỉnh phong! Nhớ thương đỉnh phong! Cũng sớm đã không dám hy vọng xa vời đỉnh phong.
Sau khi Hỗn Độn Cự Bằng bị tước đoạt linh hồn, triệt để đã mất đi năng lực chống cự, bạo động Hỗn Độn triều dâng nhanh chóng tán loạn.
Răng rắc... Răng rắc...
Hỗn Độn Cự Bằng bị cự mãng kéo dài thân thể nghìn dặm cưỡng ép nghiền nát, mở ra miệng to như chậu máu, nuốt vào bên trong thân thể cưỡng ép luyện hóa.
- Bây giờ còn không phải thời điểm ngươi tiêu hóa.
- Phối hợp U Linh, cứu Hỗn Độn Linh Hầu trở về cho ta.
Khương Nghị đứng trên đầu cự mãng, hạ đạt mệnh lệnh.
Hỗn Độn Cự Mãng mặc dù từ đầu đến cuối đang cuộn lại thân rắn, nhưng không phải ngủ say, hắn nhìn rõ ràng chuyện bên ngoài, nhất là sau khi nhìn đến tinh cầu hình người, cũng rung động qua, cũng biết con người giải cứu mình rốt cuộc có thân phận gì.
- Tê...
Hỗn Độn Cự Mãng triển khai mười tám cánh thịt, phát ra tê khiếu sắc nhọn, sóng âm có thể so với long ngâm, vang vọng vũ trụ. Hỗn Độn triều dâng bạo động giống như sôi trào, lắc lư thâm không, đuôi rắn đong đưa, dài đến ngàn dặm, đập vào mắt kinh hồn, ẩn chứa lực lượng kinh khủng, tuỳ tiện có thể quét nất tinh thần (ngôi sao).
Cự Linh khủng bố như thế đủ để cho bất cứ sinh vật nào ở trước mặt hắn cảm thấy nhỏ bé.
- Đáng chết!!
Hắc Độc không lo được tức giận, diễn biến ra Vạn Đạo Linh Hồn Tỏa Liên, bao quanh mênh mông hồn khí, lít nha lít nhít đánh về phía Hỗn Độn Linh Hầu.
Hồn châm trong thân thể Hỗn Độn Linh Hầu nhanh chóng xoay tròn, giống như là từng cái vòng xoáy, hấp dẫn vạn sợi xiềng xích, hình thành liên hệ mãnh liệt.
Phốc phốc phốc...
Hỗn Độn Linh Hầu đau đớn kêu thảm, bị vạn sợi xiềng xích giam cầm, linh hồn bị nhanh chóng áp chế.
Hắc Độc không có nương tay, tựa như cuộc chiến sát thiên lúc trước, cưỡng ép lại thô lỗ khống chế Hỗn Độn Linh Hầu.
Giải quyết chiến đấu hôm nay mới là mấu chốt.
Về phần sau đó Hỗn Độn Linh Hầu còn có thể dùng hay không, mặc kệ.
Hỗn Độn Cự Mãng bạo kích hai cánh, nhấc lên Hỗn Độn Cương Phong cuồn cuộn, tê khiếu nhào về phía Hỗn Độn Linh Hầu.
Hỗn Độn Linh Hầu bị Hắc Độc khống chế, vung lên Ngũ Hành Côn, ngang nhiên nghênh đón Hỗn Độn Cự Mãng.
Ầm ầm!
Va chạm mãnh liệt như hai ngôi sao va chạm, tiếng vang đinh tai nhức óc truyền vang mênh mông mấy chục vạn dặm, để bọn người Ngu Chính Uyên đang chém giết đều đau đớn rụt cổ một cái.
Hỗn Độn Cự Mãng điên cuồng đánh giết, càng đánh càng mạnh. Thân thể giống như luyện lô, tiếp tục tinh luyện năng lượng Hỗn Độn Cự Bằng bên trong, không chỉ có để hắn không sợ tiêu hao, hơn nữa còn đang kéo dài mạnh lên.
Về phần Hỗn Độn Linh Hầu, nhìn như dã man ác chiến, nhưng đáy mắt có loé lên mấy đạo sáng rực, thậm chí có thể tại thời khắc mấu chốt, cưỡng ép chậm dần tốc độ, hoặc thay đổi phương hướng công kích, ngắn ngủi mười mấy hô hấp trôi qua đã lâm vào khốn cảnh.
Hắc Độc ý thức được hai bên chênh lệch, ánh mắt âm trầm không ngừng quét mắt nhìn cự mãng khổng lồ, ý đồ tìm cơ hội khởi xướng tập kích.
Nhưng...
Nơi đó có U Linh Đại Đế đang tọa trấn.
Không chỉ có đang đề phòng hắn, còn nhìn chằm chằm vào Hỗn Độn Linh Hầu hắn đang khống chế.