- Ta đây là phân thân, chân thân ta tại chỗ phụ thân. Ta là chăm chú, ngươi theo đuổi ta một chút, chẳng may thành thì sao?
- Đầu ngươi bị dung nham cháy hỏng rồi? Ta, Đông Hoàng Thiên Du, theo đuổi ngươi?
- Đúng vậy, theo đuổi ta!!
- Ngươi bị bệnh thần kinh à. Nam tử thiên hạ đều chết hết, Đông Hoàng Thiên Du ta vẫn phát tình!
- Ta nhìn rất khó làm, nhưng kỳ thật rất dễ làm.
- Tránh ra!!
- Nếu quả thật thành, không chỉ có ta vui mừng, phụ thân ta vui mừng, mẫu thân của ta càng vui mừng. Sức một mình ngươi, để ba người đều vui mừng.
- Lão nương không vui mừng!!
- Ngươi vui mừng, ngươi khẳng định vui mừng, hài tử của ngươi càng vui mừng.
- Phạm tiện?
Đông Hoàng Thiên Du tức đến trợn trắng mắt, Vạn Đạo Thần Thụ, Địa Ma Thụ cùng Thiết Long cổ thụ đều vểnh tai nghe vở kịch lớn đặc sắc này.
- Hài tử của ngươi khẳng định vui mừng! Hài tử của ngươi vui mừng, ngươi khẳng định càng vui mừng!!
- Bây giờ không phải là hắn vội vã rút ngắn liên quan cùng phụ thân ta sao? Ngươi nhìn xem, nếu như ngươi ta làm xong, ta mang các ngươi trở về liền có thể giới thiệu như thế này.
- Đây là nữ tử của ta, đây là hài tử của nàng. Hài tử của nàng, chính là nhi tử của ta. Khương Nghị, gọi gia gia! Phụ thân ta một vui mừng, cháu trai tốt!!
- Ngươi nhìn xem, quan hệ này... Trong nháy mắt liền tăng lên tới thân tình! Thương Thiên? Cái kia đều không gọi chuyện gì!
- Bằng vào tính tình kia của phụ thân ta, kéo lấy Địa Ngục lao tới Thương Thiên tinh vực, chính là gọi Thương Thiên, ngươi khi dễ cháu của ta sao?
Bầu không khí đột nhiên an tĩnh.
Bọn Vạn Đạo Thần Thụ đều từ từ ngừng lại.
Địa Ma Thụ cùng Thiết Long cổ thụ hai mặt nhìn nhau.
A? Cái này... Cái này... Giống như...
Vạn Đạo Thần Thụ đều ngây ngẩn cả người, gia gia? Cháu trai? Cái này nếu là thật thành, địa vị của Khương Nghị tại vũ trụ coi như... Ổn định!!
Tần Diễm đưa ánh mắt nóng bỏng nhìn Đông Hoàng Thiên Du.
Đông Hoàng Thiên Du nhướng mày, quái dị nhìn Tần Diễm.
Tần Diễm nháy mắt:
- Thế nào? Ngươi vui mừng không? Có phải tất cả đều vui vẻ hay không?
Đông Hoàng Thiên Du vuốt vuốt đầu, hỏng, ta đây vậy mà lại cảm giác có chút đạo lý như vậy!!
- Đuổi hay không đuổi?
Tần Diễm vỗ vỗ Vạn Đạo Thần Thụ, cũng làm chỗ ngồi cho hắn.
Ánh mắt Đông Hoàng Thiên Du lạnh lùng:
- Ngươi làm gì?
Tần Diễm cố gắng gạt ra nụ cười:
- Bảo vệ ngươi, chỉ với cái khí chất tìm đường chết của ngươi đây để người ta muốn ngừng mà không được, rất dễ dàng chết thật.
Đông Hoàng Thiên Du hất cái suy nghĩ hoang đường vừa rồi kia ra, trầm giọng nói:
- Lão nương bây giờ là tuần sát sứ tôn quý, ngươi ngồi bên cạnh ta tính là gì?
- Vậy ta ngồi đâu?
- Chúng ta là tới tìm bảo vật, ngồi ở chỗ này bảo bối liền tự mình đến rồi?
- Sao ngươi lại ngồi?
- Ta là tuần sát sứ!!
…
- Từ hôm nay trở đi, ngươi giấu đến dưới gốc cây cho ta, tận lực che giấu khí tức. Chờ đến lúc ta cần, sẽ thông qua rễ cây Vạn Đạo Thần Thụ nhắc nhở ngươi, ngươi ở dưới mặt đất lay động mãnh liệt, phóng xuất ra đế uy cường hãn cho ta, tạo đủ thế cho ta.
- Chỉ cần có thể đánh thanh danh đi ra, ta mang ngươi hoành hành tinh vực Truyền Thuyết.
- Tần Diễm ta còn chưa từng tạo qua thế cho người khác, tuy nhiên vì ngươi, phá lệ.
Tần Diễm thả người nhảy xuống Vạn Đạo Thần Thụ, chìm đến dưới đất.
Bởi vì là Đại Địa Mẫu Đỉnh, cho nên dung hợp vô cùng triệt để, cơ hồ cảm giác không đến sự tồn tại của hắn.
Đông Hoàng Thiên Du nói:
- Vạn Đạo Thần Thụ, Địa Ma Thụ, Thiết Long cổ thụ, nhìn các ngươi. Từ hôm nay trở đi, chúng ta chỉ cần bảo vật tinh phẩm.
Ba gốc thụ yêu lay động mãnh liệt, tản mát ra mê quang mênh mông.
Vạn Đạo Thần Thụ bằng vào thuộc tính đặc biệt, dò xét lấy cây rừng cùng hoa cỏ trong rừng rậm.
Địa Ma Thụ thì mở rộng ra sợi rễ dày đặc, dò xét bảo vật dưới đất.
Thiết Long cổ thụ phóng tới khắp nơi, tìm kiếm lấy thụ yêu loại linh thể.
Bảo vật ở nơi này thật sự là nhiều lắm!
Nhiều đến mức để cho ngươi hoa mắt, hận không thể vĩnh viễn ở lại chỗ này.
Giống loại linh quả ngàn năm nở hoa lại ngàn năm kết quả kia, bên ngoài khó gặp, nơi này lại có thể thấy được ở khắp nơi.
Còn có nhân sâm thành tinh, vậy mà lại thành đàn ẩn hiện dưới mặt đất cùng trong rừng rậm.
Đông Hoàng Thiên Du ỷ vào tòa Mẫu Đỉnh không gian của Tần Diễm kia cũng đủ lớn, nhìn thấy thứ gì ra dáng liền cuốn đi toàn bộ.
Đại bộ phận là nhổ tận gốc, di chuyển chỉnh thể.
Dùng lại lời nói của nàng, cái này gọi có thể tiếp tục phát triển!
Tần Diễm thỉnh thoảng phiếm vài câu nói cùng Đông Hoàng Thiên Du. Nói là nói chuyện phiếm, nhưng thật ra là quấy rối.
Ngay cả Tần Diễm cũng cảm thấy kỳ quái, trước đó không hứng thú đối với nữ tử, càng sẽ không nói chuyện, bây giờ không chỉ có hứng thú, cãi lại như huyền hà.
Đây là thế nào?
Đột nhiên liền thông?
Quả nhiên trước đó vẫn không có gặp được người thích hợp mà!!
Đông Hoàng Thiên Du đều phiền muộn, sống mấy trăm năm, lại bị cái tên Địa Hang kia quấy rối, đã vậy lại còn càng ngày càng khởi kình, cuối cùng không thể trực tiếp nhịn được nữa:
- Ngươi là Tể Tử, ta là Thiên Mẫu, ta không xứng với ngươi!
- Con non?
- Nhi tử của Chúa Tể, Tể Tử! Mẫu thân Thiên Đế, Thiên Mẫu! Ngươi cao quý hơn so với ta, chúng ta không thích hợp!
- Ta cao quý hơn so với ngươi? Ngươi nói thế này, giống như lộ ra ngươi càng cao quý hơn.
- Tóm lại chúng ta không thích hợp, ngươi khống chế một chút!
Sau mười mấy ngày, một trận đại chiến đã hấp dẫn sự chú ý của bọn hắn.
Thiên Văn Đế tộc của Thiên Nguyên tinh, Tam Sinh Đế tộc của Thiên Võ tinh, Oan Nghiệt sơn của Thiên Mạch tinh, ở giữa ba bên Đế tộc bạo phát xung đột kịch liệt.
Nguyên nhân xung đột, là phát hiện một tế đàn cổ lão tại nơi cực sâu trong rừng rậm, bên trên tế đàn có một sợi thải quang thần bí.
Lấy tế đàn làm trung tâm, phạm vi hơn vạn dặm đều bố trí bình chướng cường đại.