- Thiên Nguyên tinh vực, Tam Sinh Đế Tổ...
Đông Hoàng Thiên Du móc ra ngọc thạch từ trong ngực, bắt đầu ra vẻ ghi chép.
Tam Sinh Đế Tổ quá sợ hãi, hoảng hốt vội nói:
- Chờ một chút! Vị tuần sát sứ này, chúng ta không hiểu quy củ, mạo phạm cấm khu, nhưng xin nể tình chúng ta còn không có ủ thành đại họa, lại là vi phạm lần đầu, còn xin khai ân.
Đông Hoàng Thiên Du không để ý đến, sau khi viết xong, lại thấp giọng tự nói:
- Thiên Nguyên tinh vực, Thiên Văn Đế Tổ...
- Chúng ta xác thực mạo phạm, nhưng chúng ta nguyện ý xin lỗi, còn xin khai ân.
- Tuần sát sứ!! Tuần sát sứ!!
- Ta là Đế tộc phụ thuộc Thiên Nguyên Đại Thiên Đế, còn xin nhớ tới Đại Thiên Đế mặt mũi, tha thứ chúng ta lần này.
- Tuần sát sứ...
Thiên Văn Đế Tổ lo lắng, lập tức vọt mạnh mấy bước về phía trước.
- Làm càn!
Ánh mắt Đông Hoàng Thiên Du run lên, Vạn Đạo Thần Thụ dưới thân lay động mãnh liệt, địa tầng oanh minh, phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc, một cỗ khí thế cuồng bạo muốn lật tung trăm vạn dặm sơn hà phóng lên tận trời, chấn động cả trời đất, trùng kích khung trời, mang cho bọn người Thiên Văn Đế Tổ chấn nhiếp cực lớn.
Bọn người Thiên Văn Đế Tổ âm thầm hồi hộp, vội vàng ngăn chặn xúc động.
Lần này, bọn hắn tin thật!
Đông Hoàng Thiên Du hừ lạnh:
- Đừng cho rằng cảnh giới ta không bằng các ngươi thì có thể tùy tiện ra tay với ta. Bí mật của ta, bí mật mảnh tinh vực này, đều kinh khủng hơn nhiều so với các ngươi tưởng tượng.
- Bây giờ, cút cho ta!
- Nếu như lại để cho ta nhìn thấy các ngươi tùy ý làm bậy, ta định tấu bẩm Chúa Tể, trực tiếp biến các ngươi thành chất dinh dưỡng.
- Mạo phạm!
Bọn người Thiên Văn Đế Tổ không dám mạo phạm, cũng không dám nói thêm nữa, xanh mặt rút lui, cưỡi chiến thuyền nhanh chóng rời khỏi.
Rất nhiều Thần Ma nhìn tế đàn xa xa, âm thầm tiếc nuối.
Giày vò lâu như vậy, không những không thu hoạch được gì, lại còn mạo phạm chủ nhân.
Thật sự là uất ức!
- Cẩn thận kiểm tra.
Đông Hoàng Thiên Du ra hiệu Vạn Đạo Thần Thụ cùng Địa Ma Thụ dò xét cánh rừng xung quanh, để tránh có những cường giả khác ẩn núp.
Tần Diễm cũng thông qua địa tầng cảm giác sơn hà, dò xét nguy hiểm.
Hồi lâu qua đi, xác định gần đó không có những sinh linh khác cùng nguy hiểm, Đông Hoàng Thiên Du mấy người tới gần tế đàn, cẩn thận quan sát sợi ánh sáng rực rỡ kia.
Tần Diễm xông ra:
- Ngươi đoán xem dưới tế đàn là cái gì?
- Phía dưới còn có đồ?
- Phía dưới là cột đá rộng trăm mét sâu mấy vạn mét, thẳng tới nơi cực sâu địa tầng, nơi đó chiếm cứ năng lượng mạnh vô cùng, ý thức của ta vậy mà duỗi không vào.
- Vây quanh cột đá, trong địa tầng chôn giấu lấy ba mươi ba rễ cây khô, chỉ còn thân cành cùng rễ già, nhưng cực kỳ to lớn, giống như Thông Thiên Thụ trong thế giới phụ thân ta.
- Tóm lại, nếu như ngươi muốn dời đi toàn bộ toà tế đàn này, chỉ sợ là không thực tế.
- Vậy chỉ có thể nhắm vào dải sáng đi.
- Chỉ có thể như thế này.
- Thất thần làm gì, mang đi.
- Ta sao??
- Nói nhảm, vạn nhất sợi chỉ này có nguy hiểm? Thân thể mảnh mai của ta có thể chịu không được giày vò.
- Nếu như là cơ duyên thì sao? Nói không chừng có thể để ngươi trực tiếp bước lên cảnh giới Thần Linh.
- Ta không phải đến mạo hiểm! Ta chỉ phụ trách tìm kiếm bảo vật.
- Thật xảo quyệt.
Tần Diễm nhìn chằm chằm sợi thải quang, lại có loại khẩn trương không hiểu. Thải quang nhìn như yếu ớt, lại như có được một loại sinh mệnh nào đó, đang nhẹ nhàng chập chờn.
Đông Hoàng Thiên Du thúc giục:
- Ngươi còn có lúc sợ? Tranh thủ thời gian.
Tần Diễm thả người nhảy lên tế đàn, xốc lên xương sọ, mãnh liệt lắc lư, một cỗ khí tức Huyền Hoàng nuốt sống thải quang, cuốn vào trong đỉnh lô.
- Ngươi có thể thay phương thức hay không?
Đông Hoàng Thiên Du nhìn mà đau đớn thay, cái này không phải vén xương đầu sao? Không thể trực tiếp dùng miệng hút vào à?
Tần Diễm cẩn thận từng li từng tí dẫn dắt đến sợi mê quang, đưa vào trong biển Huyền Hoàng. May mắn hắn là do Đại Địa Mẫu Khí hóa thân, mà cái sợi thải quang trên tế đàn này lại là dọc theo từ trong địa tầng ra ngoài, cho nên có nhất định tính liên kết.
Đông Hoàng Thiên Du trước tiên rút lui phía sau, kéo ra khoảng cách an toàn.
Tần Diễm trợn trắng mắt:
- Ngươi sợ cái gì, trên đời này còn có đồ ta ép không được?
Đông Hoàng Thiên Du cảnh cáo:
- Nhớ kỹ, tuyệt đối không nên độc chiếm!
Tần Diễm nói:
- Nếu như đụng phải thứ thích hợp, ta sẽ sớm dùng. Lúc sau sẽ có càng ngày càng nhiều cường giả tiến vào, ta cần tăng thực lực lên.
- Chỉ cần ngươi nhớ kỹ, tìm kiếm bảo bối đều có công lao của ta.
- Giống với cái này, nếu như không phải ta ra mặt, ngươi muốn cướp được sợi ánh sáng từ trong tay sáu tôn Đế Tổ bọn hắn, gần như không thể.
- Biết biết, ngươi lợi hại.
- Đó là đương nhiên.
Đông Hoàng Thiên Du cưỡi Vạn Đạo Thần Thụ tiếp tục xuất phát, tìm kiếm cơ duyên và bảo vật.
Sau khi bọn hắn rời khỏi không lâu, ba mươi ba rễ cây khô ngồi xếp bằng dưới mặt đất liên tiếp dâng lên từng sợi ánh sáng màu xanh, quanh quẩn ba động yếu ớt.
- Tuần sát sứ?
- Chúa Tể còn an bài tuần sát sứ sao?
- Không biết, chúng ta nhận được chỉ lệnh là ngủ say.
- Ai biết nàng sao?
- Chưa thấy qua.
- Cái kia rõ ràng không phải là sinh linh thế giới chúng ta.
- Muốn chuyển cáo chuyện cho Chí Tôn hay không?
- Không cần thiết. Lần này thế giới mở ra, không làm bất kể hạn chế gì. Bọn hắn mang theo vũ khí tiến đến, hay mang theo đầu óc tiến đến, đều tùy tiện.
- Không hạn chế đầu óc, nhưng nàng mượn tên Chúa Tể thì quá mức, ta phải thông báo Chí Tôn nhìn chằm chằm nàng.
- Ai, ánh sáng Bất Hủ, lại bị cuốn đi, chúng ta rõ ràng làm bố trí, vậy mà...
- Đừng suy nghĩ nhiều, tiếp tục ngưng tụ đi. Chúa Tể nói, bảo bối nhà ai mất đi, vậy cũng là số mệnh không tốt, đừng oán trách.