- Có thể xông vào không?
Đông Hoàng Thiên Du đứng dậy, rốt cuộc cũng gặp được Vùng đất Thái Âm sao? Tương đương với tồn tại như địa ngục.
- Ba vạn mét trở xuống, như bị một loại bình chướng nào đó bảo hộ.
Tần Diễm rời khỏi sợi rễ Vạn Đạo Thần Thụ, phóng về nơi cực sâu địa tầng.
Triệu Tử Mạt cùng Chu Cổ Lực từ trong hư không đi ra. Vùng đất Thái Âm? Còn phong ấn sâu trong địa tầng? Chẳng phải tương đương với thế giới Địa Ngục hoàn toàn ngăn cách? Mặc dù nơi này không có đất ngục, nhưng hoàn cảnh cực âm cực hàn, khẳng định sẽ tạo nên vô số bảo vật.
Tùy tiện kiếm vài món làm lễ vật cho Nhậm Thiên Táng.
Bọn hắn ngưng tụ ý thức, xâm nhập địa tầng, đang mong đợi Tần Diễm có thể đánh thông một đầu con đường, dẫn bọn hắn bí mật đi đến.
Sau khi Tần Diễm dung hợp Thiên Mệnh Ngũ Hành Thạch, thực lực rõ ràng mạnh hơn, bằng vào hắn cùng địa tầng cực hạn dung hợp, thực lực chỉ sợ đều muốn tới gần Chí Tôn.
Nếu thật sự là Vùng đất Thái Âm, hẳn là có thể phá vỡ.
Nhưng, bọn hắn đã đợi lại đợi, Tần Diễm giống như biến mất trong địa tầng, chậm chạp chưa từng xuất hiện.
Một ngày... Hai ngày... Ba ngày...
- Không có nguy hiểm gì đó chứ?
Vạn Đạo Thần Thụ bắt đầu lo lắng. Chẳng lẽ Tần Diễm bị khốn trụ? Nơi có thể Tần Diễm vây khốn, khủng bố cỡ nào?
- Địa Ma Thụ, xuống phía dưới nhìn. Nhưng tuyệt đối không nên liều lĩnh.
Vẻ mặt Đông Hoàng Thiên Du nghiêm trọng lên.
- Đừng động, có người gần đây.
Chu Cổ Lực đột nhiên nhắc nhở, búng tay một cái tạo nên tầng tầng sóng không gian, hắn cùng Triệu Tử Mạt đều ẩn vào hư không.
Kim Nguyệt Đế Tổ bao quanh lấy cửu luân Kim Nguyệt, tỏa ra kim quang mênh mông, hiển thị rõ tôn quý cùng cao ngạo.
Chân hắn đạp Kim Liên, hành tẩu giữa thiên địa mênh mông, cau mày, định thần dò xét lấy khí tức trong rừng rậm.
Nơi này chiếm cứ khí tức đặc thù, là từ nơi cực sâu địa tầng thẩm thấu ra. Phiêu miểu mơ hồ, lại xúc động đế mạch của hắn.
Giống như trong địa tầng lao nhanh rất nhiều sông máu, giăng khắp nơi, tư dưỡng đại địa, tư dưỡng rừng rậm.
Nhưng, vùng rừng rậm này mọc cũng không tốt quá tính, mặc dù cũng là tươi tốt nồng đậm, nhưng so với nơi khác, hơi có vẻ cằn cỗi. Đã không có vạn loại thực vật, cổ thụ to như cự sơn, cũng không có thông thiên đại thụ giơ cao lên màn trời, cắm vào mây mù.
Nói cách khác, dưới mặt đất xác thực có huyết khí nồng đậm, nhưng không có phóng xuất ra sinh cơ bàng bạc.
Đây là có chuyện gì?
Mà, huyết hà loại vật này, có vẻ như không nên xuất ở viên tinh cầu này.
Bởi vì nơi này tất cả đều là thực vật, đã là Linh tộc do Linh Thể biến thành, sẽ không có huyết nhục, cũng không thể nào tồn tại huyết hà.
Nhưng phía dưới hết lần này tới lần khác lại có.
Đây là tình huống như thế nào?
Kim Nguyệt Đế Tổ ở khu rừng này dò xét hai tháng, phán đoán biên giới cùng quỹ tích huyết hà kéo dài, cũng tìm kiếm lối vào.
Chỉ là tìm lại tìm, quỹ tích cơ bản đã thăm dò ra, tung hoành phạm vi vượt qua ba ngàn dặm, nhưng thủy chung không có phát hiện bất kể cửa ra vào nào.
Hắn không phải không có nếm thử phá vỡ địa tầng, chỉ là... Quá cứng... Sau khi đào sâu hướng xuống hai mười ki-lô-mét liền bị ngăn trở. Không phải triệt để đào không nổi, mà là quá tốn sức, huống chi đường đường Đế Tổ, vậy mà đào hố ở nơi này, thực sự có hại cho hình tượng, cho nên hắn muốn tìm cửa ra vào.
Kim Nguyệt Đế Tổ đang cúi đầu, cau mày, tra xét rõ ràng, đột nhiên cảm giác phía trước có ánh sáng, ngẩng đầu nhìn lên, bên trong rừng rậm tươi tốt có một gốc đại thụ che trời đứng thẳng, tỏa ra tầng tầng lớp lớp ánh sáng, giống như thủy triều kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên lao nhanh khuếch tán, tràng diện cực kỳ rung động.
- Tinh Vực Tuần Sát Sứ?
Kim Nguyệt Đế Tổ có chút nhíu mày, thấy được một nữ tử mỹ lệ phong hoa tuyệt đại sâu trong táng cây, đang nằm nghiêng ở nơi đó, gối lên cổ tay nghỉ ngơi.
Một đầu dài Thần Thụ đến hơn ba trăm mét, vảy đen tương tự cự thú mãnh hổ đang nằm nhoài phía trước cách đó không xa, giống như là núi đá màu đen. Còn giơ lên chín đầu dài đến hơn hai trăm mét, tương tự cái đuôi Hắc Long, tản mát ra khí tức huyết sát để cho người ta khẩn trương.
- Tại sao nàng lại ở chỗ này?
- Là mệt mỏi đang nghỉ ngơi, hay trấn thủ nơi này?
Kim Nguyệt Đế Tổ không tiếp tục tới gần.
Tinh Vực Tuần Sát Sứ, đại biểu cho Chúa Tể Truyền Thuyết.
Hắn không nguyện ý đắc tội.
Đây cũng là nhận thức chung của tất cả Đế tộc cùng Thần tộc Thiên Nguyên tinh vực bọn hắn.
Kim Nguyệt Đế Tổ muốn rời khỏi, nhưng chần chờ liên tục, vẫn cao giọng hỏi thăm:
- Thiên Nguyên tinh vực, Kim Nguyệt Đế Tổ, xin hỏi tuần sát sứ, mảnh khu vực này là cấm khu, hay khu mở ra?
Đông Hoàng Thiên Du mở mắt ra, thản nhiên liếc mắt:
- Vùng đất đại hung! Khuyên ngươi không nên mạo hiểm.
- Vùng đất đại hung? Kim Nguyệt Đế Tổ thoáng khẩn trương, trong miệng tuần sát sứ nói ra lời này, khẳng định đại biểu cho ý nào đó của tinh vực Truyền Thuyết.
Đông Hoàng Thiên Du nói:
- Đi thôi, chấp nhất nơi này đối với ngươi không có chỗ tốt.
Kim Nguyệt Đế Tổ do dự, phía dưới chỉ sợ thật rất nguy hiểm, nhưng hắn trước sau dò xét hai tháng, cứ như vậy từ bỏ? Hắn đến bây giờ đều không có đạt được bảo vật đáng để hưng phấn, thật vất vả một mình phát hiện nơi như thế, thật sự không cam tâm.
- Không cam tâm? Ngươi xuống dưới thử một chút đi.
Đông Hoàng Thiên Du hừ một tiếng, cố ý lộ ra một nụ cười quái dị.
- Ai, được rồi, bảo mệnh quan trọng. Nếu không bảo bối không đến được tay, bồi cả mạng vào, không đáng.
Kim Nguyệt Đế Tổ không nói gì thêm, quay người rời đi.
Nhưng, còn không có rời khỏi bao xa, đột nhiên nghe được bầu trời xa xa truyền tiếng oanh minh đến yếu ớt.
- Cái đó là...
Kim Nguyệt Đế Tổ có chút nhíu mày, vậy mà thấy được hai chiếc chiến thuyền lướt qua bầu trời.
Quá quen thuộc.
Đó là chiến thuyền Tam Sinh Đế tộc cùng Thiên Vu Đế tộc.
Gương mặt lãnh túc của Kim Nguyệt Đế Tổ vậy mà nổi lên mấy phần nhẹ nhõm.
Ba bên cùng thuộc người thống trị chí cao Thiên Võ đại lục, mặc dù bình thường có rất nhiều mâu thuẫn, nhưng dù sao cũng là 'Đồng hương'. Vào lúc này đột nhiên nhìn thấy, lại có mấy phần thân thiết.
Lúc mới bắt đầu nhất, hắn xuất phát từ một ít tình huống cân nhắc, không hợp tác cùng Đế tộc Thiên Võ tinh, nhưng bây giờ xem ra, Tam Sinh Đế tộc cùng Thiên Vu Đế tộc còn đang ở cùng một chỗ, mà hắn ngược lại lẻ loi hiu quạnh hơn một năm, bảo bối ra dáng đều không có lấy tới.
- Bọn hắn hẳn là đáng tín nhiệm hơn.
Kim Nguyệt Đế Tổ bay lên không, đuổi tới nơi xa.
Nếu nơi này không phải cấm khu, có thể mạo hiểm.
Càng là nguy hiểm, cơ duyên càng lớn, hẳn là đầy đủ ba bên bọn hắn phân phối.
Đông Hoàng Thiên Du nhìn Kim Nguyệt Đế Tổ đuổi theo nơi xa liền đoán được lão gia hỏa này không cam lòng.
- Tần Diễm đang làm gì?
Đông Hoàng Thiên Du cúi người dò xét địa tầng, sẽ không phải thật gặp nguy hiểm gì chứ.