Trước khi Hỗn Độn Cự Mãng nuốt Hỗn Độn Thụ vào thì đã làm xong chuẩn bị phun ra.
Mặc dù rất không cam lòng, nhưng nếu như thiên phạt xuất hiện rõ ràng tăng cường, nó cũng không thể không từ bỏ.
Nhưng... một màn kỳ quái xuất hiện.
Mặc dù lôi kiếp đầy trời dày đặc lại cuồng bạo, nương theo Vạn Đạo pháp tắc cùng cường quang sáng chói tiếp tục bạo kích lấy Hỗn Độn Cự Mãng, thoạt nhìn như là muốn tươi sống đánh nát nó, nhưng... thân thể Hỗn Độn Cự Mãng tựa như một siêu cấp luyện lô, nhất là luyện hóa đối với năng lượng Hỗn Độn vô cùng cường liệt, cho nên năng lượng Hỗn Độn Thụ tự nhiên mà bị hấp thu, nhanh chóng tư dưỡng thân thể phá toái.
Đây là Hỗn Độn Thụ tinh cầu được thai nghén.
Hỗn Độn Cự Mãng thì là Hỗn Độn thai nghén.
Bọn hắn đều là năng lượng Hỗn Độn nguyên thủy nhất, tương đương với chung.
Cho nên, bất luận là tốc độ luyện hóa hay là tốc độ tẩm bổ, đều vô cùng, vô cùng nhanh.
Hỗn Độn Cự Mãng phát hiện mấu chốt này trước tiên, nó đang muốn phun Hỗn Độn Thụ ra ngoài thì xúc động cưỡng bức ngăn chặn.
Nó cẩn thận cảm nhận, sau khi xác định tốc độ hấp thu cùng luyện hóa có thể đuổi kịp tốc độ phá toái thì nhẹ nhàng thở ra, cố ý nhấc lên ngao du trong lôi kiếp cuồng bạo, rất có một bộ tư thế tôi thể.
Giờ khắc này, mênh mông vạn dặm sơn hà toàn bộ đều bao phủ trong lôi triều.
Tất cả cường giả đều trốn được không còn bóng dáng, thầm mắng đám người này không biết sống chết, vậy mà lại dám mạo phạm thiên uy.
Đông Hoàng Thiên Du cùng Đông Hoàng Như Ảnh đều kịp thời rút khỏi, lo lắng ngắm nhìn lôi kiếp vô tận.
Nhưng bên trong hoàn toàn mờ mịt, cường quang cơ hồ có thể chọc mù con mắt, lôi triều càng là đánh vỡ nát không gian, tê liệt hết thảy, cái gì bọn hắn cũng đều không nhìn thấy.
Cũng may lôi kiếp chỉ kéo dài một một thời gian thì cũng đã bắt đầu yếu bớt.
- Vào xem.
Đông Hoàng Như Ảnh không đợi lôi kiếp tản ra thì đã nhấc lên lôi triều tràn ngập đất trời xông vào.
Hỗn Độn Cự Mãng là bảo bối quý giá của Khương Nghị, là một trong hai vị cường giả Chí Tôn trước mắt, tuyệt đối không thể để bị chà đạp tại nơi này.
Đông Hoàng Thiên Du theo sát ở phía sau, lo lắng lật tới lật lui bảo bối trong lỗ đen không gian, chuẩn bị tẩm bổ Hỗn Độn Cự Mãng bất cứ lúc nào.
Mặc dù thiên uy khủng bố, nhưng Hỗn Độn Cự Mãng là Hỗn Độn biến thành, cũng không đến mức đã chết thật rồi.
Mênh mông vạn dặm đã bị triệt để phá hủy, núi cao sụp đổ, hố to khắp nơi trên đất, khắp nơi đều là lân giáp vẩy xuống, mỗi phiến đều có mấy trăm mét, nhiễm lấy máu tươi.
Máu tươi chảy ngang trong khe rãnh, còn có thể thấy được thịt nát ở khắp nơi.
Nhìn thấy mà giật mình!
Đông Hoàng Như Ảnh và Đông Hoàng Thiên Du đều âm thầm hít một hơi.
Cho dù là cao nguyên Thiên Kiếp đều không thể đả kích Hỗn Độn Cự Mãng thành như thế này, thiên uy nơi này chỉ ngắn ngủi vài phút mà thôi, liền tạo thành thương tổn như vậy.
Đây là sự thực nổi giận?
Khó trách Thiên Nguyên Hỗn Độn Chiến Khu sẽ còn từ bỏ ở thời khắc sống.
Là các nàng mù quáng tự tin.
- Nơi đó!!
Đông Hoàng Thiên Du cùng Đông Hoàng Như Ảnh đồng thời chú ý tới thân ảnh to lớn trong lôi triều nơi xa.
Hỗn Độn Cự Mãng từ trên trời giáng xuống, nện ở trong phế tích, nhấc lên bụi mù bàng bạc, giống như là biển gầm lao nhanh đến bốn phương tám hướng.
Chiến khu kéo dài hơn hai ngàn dặm quay quanh ở nơi đó, mang đến áp bách đến ngạt thở, nhưng cơ thể nó đã chồng chất vết thương, rách nát không chịu nổi, rất nhiều nơi thậm chí lộ ra hài cốt Hỗn Độn, giống như là gặp phải đả kích trí mạng.
- Thế nào? Là ta liều lĩnh, lỗ mãng.
Đông Hoàng Thiên Du cười khổ.
Xem ra tinh vực Truyền Thuyết không nguyện ý giao bảo vật như Hỗn Độn Thụ cho Khương Nghị.
Đáng tiếc thật.
Tuy nhiên, cũng coi là tuyệt vọng rồi.
Phía sau không lãng phí thời gian nữa chấp nhất Hỗn Độn Thụ, hội hợp cùng bọn người Thiên Hậu, tìm kiếm bảo bối khác.
- Khả năng Hỗn Độn Thụ dính đến một ít bí mật. Chúng ta cũng coi như biết Chúa Tể Truyền Thuyết cấm kỵ, phía sau không còn đụng là được.
Đông Hoàng Như Ảnh vỗ nhẹ Đông Hoàng Thiên Du, không giết chết Hỗn Độn Cự Mãng đã coi như là may mắn.
- Tu La năm đó mang cấm kỵ nơi này đi như thế nào?
Đông Hoàng Thiên Du tiếc nuối lắc đầu.
- Hẳn là do số mệnh.
Đông Hoàng Như Ảnh khẽ nói, cũng không có oán trách Thánh Chủ, bởi vì nàng chấp nhất tại Hỗn Độn Thụ cũng không phải là vì mình, mà là vì Khương Nghị, là vì Dạ An Nhiên, là vì tất cả mọi người.
Lúc này, cái đầu giống như cự nhạc của Hỗn Độn Cự Mãng kia chậm rãi hất lên, phát ra tiếng gào thét hùng hồn.
Trong thân thể Hỗn Độn Thụ tiếp tục tỏa ra ánh sáng Hỗn Độn, thân thể giống như bị lò luyện tinh luyện lấy năng lượng Hỗn Độn, tư dưỡng huyết nhục.
- A?
Hai nữ tử kinh ngạc, bay lên không ngắm nhìn thân thể rách nát quay quanh uốn lượn.
Quá lớn, một chút đều không trông thấy được hết.
Nhưng, từ ánh sáng Hỗn Độn bốc hơi lên trong cơ thể rõ ràng mang theo sắc thái hoa mỹ, thậm chí phần bụng đang ngọ nguậy không theo quy luật.
Đông Hoàng Thiên Du cùng Đông Hoàng Như Ảnh trao đổi ánh mắt, đều thấy được tinh mang trong đáy mắt nhau, đồng loạt tiếp cận Hỗn Độn Cự Mãng.
- Đế Thụ, vẫn còn ở đó.
Hỗn Độn Cự Mãng chậm rãi giãy dụa cơ thể, hưởng thụ lấy năng lượng Hỗn Độn do Hỗn Độn Thụ tán phát.
Loại cảm giác này rất đặc biệt, tựa như trong thân thể dựng dục một viên tinh cầu.
- Thật?!
Đông Hoàng Thiên Du cuồng hỉ, lần nữa bay vụt lên vạn mét.
Mây mù còn đang cuồn cuộn, thiên uy còn đang tràn ngập, nhưng lôi triều đang từ từ tản ra.
Vậy mà không có mang Hỗn Độn Thụ đi??
Đây là đồng ý sao?
Đông Hoàng Thiên Du phấn chấn đến kích động, Chúa Tể Truyền Thuyết buông tay Hỗn Độn Thụ, chẳng khác nào công nhận Khương Nghị?
Có phải như vậy hay không!!
Lúc này Đông Hoàng Thiên Du hiện lên một cảm giác xúc động, tranh thủ thời gian tìm kiếm Hỗn Độn Thụ khác, nhưng thoáng qua lại liền đè xuống.
Thời điểm nên mạo hiểm phải mạo hiểm, nhưng tuyệt đối không nên không biết tốt xấu, có thể có được gốc cây này đã rất thỏa mãn, đừng lại được một tấc lại muốn tiến một thước.
- Thật sự lấy được! Vậy vừa rồi là cái gì, cảnh cáo sao? Ngũ Hành Thụ đều có thể diễn biến thế giới Hỗn Độn, Hỗn Độn Thụ thì? Có thể diễn biến ra cái gì!