Vũ Trụ Thụ xuất hiện ở đây thật sự để bọn hắn ngoài ý muốn.
Không phải vừa mới biến mất sao?
Không phải hẳn là năm trăm ngàn năm sau mới tái hiện sao?
Vị trí Vũ Trụ Thụ xuất hiện cũng để bọn hắn kinh ngạc.
Vừa lúc ở giữa Hoang Nguyên cùng Chúa Tể Ô Mông, rất có tư thái chặn đường Ô Mông!
- Mau rời khỏi nơi này!!
Dạ An Nhiên đột nhiên đạt được chỉ lệnh:
- Vũ Trụ Thụ sẽ thay chúng ta ngăn cản một một thời gian, nhưng không thể quá lâu! Rút lui!!
- Nhanh nhanh nhanh, rời khỏi nơi này.
Khương Nghị tranh thủ thời gian nhắc nhở Tần Hạo.
Trái tim hắn bành trướng lên, thực sự không biết nên nói cái gì. Vũ Trụ Thụ đây là tới giúp hắn, hay là giúp Dạ An Nhiên? Nhưng mặc kệ như thế nào, Vũ Trụ Thụ vi phạm quy tắc hắn nhất quán, đột nhiên giáng lâm, rõ ràng là nhấc lên nguy hiểm.
Ân tình này, quá lớn.
Tần Hạo, Tần Diễm, Tần Niệm đều ngắm nhìn Vũ Trụ Thụ thật sâu, lại thiêu đốt huyết mạch, thừa nhận đau đớn, thúc giục pháp trận thần bí.
Phạm vi pháp trận nhanh chóng tăng vọt, từ quy mô đến năng lượng, đều giống như đang trưởng thành.
Đế Hoàng Kiếm tranh minh âm vang, dẫn động thời gian Thiên Đao mở ra Trường Hà thời gian, rót vào pháp trận đang diễn biến.
Nương theo tiếng oanh minh kịch liệt, cường quang bộc phát, máu chiếu Hoang Nguyên, một mảnh khí lãng mãnh xuyên suốt vũ trụ, vặn vẹo thời gian lao ra, nuốt sống tam tử Tu La, đánh thẳng vào Chiến Tổ cùng Bạch Hổ, cũng quét sạch bọn người Khương Nghị.
Nhưng...
Ngay thời điểm Khương Nghị bị cuốn vào thời không, rời khỏi lãnh địa Hoang Nguyên, Vạn Đạo pháp tắc xen lẫn ý thức hải đột nhiên vang lên một tiếng tiếng gáy to quen thuộc, quanh quẩn lên một hình ảnh.
Giống như trong chớp mắt này, Khương Nghị cùng Chu Tước Liệt Ngục một lần nữa kết nối liên hệ.
Liệt Ngục Chu Tước bay vọt tới cổ đạo thần bí, đăng lâm tế đàn nguy nga, bị cuốn vào vòng xoáy quang ảnh.
Tại hình ảnh cuối cùng, một cái chớp mắt, thì là thế giới mênh mông sáng tỏ thông suốt.
Nhưng liên hệ trong nháy mắt tựa như hoảng hốt một chút, ngay sau đó lại không còn liên hệ. Đến mức Khương Nghị cũng không biết đó là mình tưởng tượng, hay là thực sự truyền lại tới hình ảnh, hay lại là bị pháp trận thời gian của Tu La ảnh hưởng tới.
Ngay sau đó, Khương Nghị liền bị pháp trận nuốt hết, rời khỏi Hoang Nguyên.
- Vũ Trụ Thụ, ngươi đang ngăn cản ta??
Chúa Tể Ô Mông đè lại năng lượng sắp bộc phát, không có đánh tới phía Vũ Trụ Thụ.
Đối với Vũ Trụ Thụ, những lão bối Chúa Tể bọn hắn đây vẫn rất tôn trọng.
Dù là, Vũ Trụ Thụ ngăn trở tuyệt sát của hắn. Dù là, lần thứ hai cưỡng ép áp chế nghiêm trọng đánh sâu vào tinh cầu của hắn.
Nhưng thứ Chúa Tể Ô Mông phải giải quyết là nguyên nhân chiến tranh, mà không phải duy trì hộ giả vũ trụ.
Chúa Tể Ô Mông ngừng lại, Chúa Tể Thương Thiên lại kinh ngạc ngắn ngủi, sau đó tiếp tục bộc phát thứ hắn đã triệu tập:
- Lưu lại!!
Vạn Đạo ánh sáng như lôi đình bạo động, cuồng kích Hoang Nguyên.
Nếu quyết định muốn hủy diệt hành tinh mẫu thân thì phải chấp hành đến cùng.
Tiếc là, hắn phát khởi thế công chỉ là đang phối hợp với Chúa Tể Ô Mông.
Đánh đơn giản, đánh vội vàng, càng giống như là tỏ thái độ với Ô Mông, để Ô Mông đừng có lo lắng, cho nên thế công nhìn như hung ác, nhưng thật ra lại kém xa đỉnh phong một phần mười.
Mà, vị trí Thương Thiên nhắm chuẩn chủ yếu là chỗ Khương Nghị, cũng chính là biên giới Hoang Nguyên, mà không phải hạch tâm Hoang Nguyên.
Cho nên Vạn Đạo ánh sáng đánh xuyên không gian, đụng phải lưu lại Trường Hà thời gian Tu La, chung quy vẫn không thể ngăn đám người Tần Hạo rút lui.
Đám người Tần Hạo di chuyển nhận phải xâm nhập, nhưng cũng không tính là uy hiếp trí mạng, sau nhiều lần hung hiểm thuận lợi thoát khốn, biến mất khỏi Hoang Nguyên, biến mất khỏi tinh không hắc ám.
- Biến mất? Hay là bị thời không gạt bỏ rồi?
Bốn bộ phân thân đồng thời đặt câu hỏi, nhưng quan sát cảnh tượng cùng pháp tắc vận chuyển, đều cho bọn hắn một lời giải thích rõ ràng —— chạy!!
Chúa Tể Thương Thiên đứng trong bóng đêm, nhìn qua Hoang Nguyên thần bí mỹ lệ, lại bình tĩnh như thường, không có gầm thét, không có phát tiết, có chỉ là có cảm giác vô lực trước nay chưa từng có.
Lại thất bại.
Trước trước sau sau năm lần quyết đoán, từ lúc bắt đầu muốn thuyết phục hành tinh mẫu thân, lại đến khi muốn dung hợp hành tinh mẫu thân, từ mạo hiểm nếm thử đến điên cuồng xuất kích, lại đến bây giờ từ bỏ hành tinh mẫu thân, đều gặp phải biến cố không tưởng tượng được, ảnh hưởng đến bố trí của hắn, thay đổi kết cục dự đoán của hắn.
Lần một lần hai, có thể nói là trí tuệ cùng thủ đoạn của hành tinh mẫu thân.
Ba lần bốn lần, có thể nói là bên ngoài quấy nhiễu.
Nhưng lần thứ năm, bị ngoài ý muốn không thể tưởng tượng như Vũ Trụ Thụ này quấy nhiễu, thì giống như là đang nói rõ một sự thật —— vũ trụ đại thế đang rời khỏi hắn, di chuyển về mục tiêu mới.
Chẳng lẽ...
Hành tinh mẫu thân thật muốn quật khởi?
Chẳng lẽ...
Hắn chinh chiến trăm vạn năm, muốn thành tựu hành tinh mẫu thân?
Chẳng lẽ...
Đây chính là số mệnh cuối cùng của hắn?
Chúa Tể Thương Thiên nhìn qua phương hướng hành tinh mẫu thân rời khỏi, trầm mặc hồi lâu, mang theo bốn phân thân rời khỏi nơi này.
Không tiếp tục nhìn Vũ Trụ Thụ một chút.
Không tiếp tục phản ứng Ô Mông một câu.
Thậm chí đều không có bàn giao cái gì cùng phân thân.
Giờ khắc này, đường đường là Chúa Tể nhưng bóng lưng lại hơi có vẻ cô đơn, nhưng thân thể thẳng tắp ngàn vạn dặm vẫn cứng chắc như cũ.
Trước đó, trăm vạn năm qua hắn đều là thuận thế mà làm, quét ngang vũ trụ, lôi kéo khắp nơi, quật khởi mạnh mẽ trong chiến tranh vô tận.
Sau đó, hắn muốn trong thời gian sau này chống lại vận mệnh, nghịch thế mà đi, hắn muốn để hắn hành trình trăm vạn năm có cái kéo dài huy hoàng hơn.
Trăm vạn năm tước đó, hắn là thuận thế mạnh lên.
Trong thời gian sau đó, hắn muốn nghịch thế biến đổi.
Người sau càng khó, muốn đối kháng cùng vũ trụ đại thế, nhưng người sau biến đổi, không thể nghi ngờ là đối ứng chân chính với đỉnh cao vũ trụ.
Chúa Tể Thương Thiên không có bị đánh bại, ngược lại còn nảy mầm chiến ý càng cường thịnh.
Trong thoáng chốc, hắn nhớ lại những năm tháng ấy trong hành tinh mẫu thân.
Đầu tiên là tiếp nhận Thiên Đạo, thuận thế nghênh chiến thiên hạ, sau đó chặt đứt Thiên Đạo, nghịch thế đi tới vũ trụ, sau đó lại nương tựa theo ý chí cùng kiên trì của bản thân mình, cưỡng bức nghịch chuyển uy lực vũ trụ, để hắn thuận thế mà lên.