Chúa Tể Ô Mông rất không hiểu.
Mặc dù từ đầu đến cuối không có từng tiếp xúc trực tiếp cùng Vũ Trụ Thụ, nhưng cùng thuộc Chúa Tể Vũ Trụ, tự nhận vẫn hơi hiểu về Vũ Trụ Thụ.
Nhưng biểu hiện bây giờ, thật sự là không bình thường.
Càng không hiểu là, bên trong cảnh tượng chiến tranh hắn thôi diễn cũng không có tung tích Vũ Trụ Thụ.
Mặc dù có tinh cầu hình gốc cây, nhưng từ quy mô cùng hình dáng đến xem, rõ ràng chính là gốc cây bên cạnh hành tinh mẫu thân kia của Thương Thiên.
Nếu Vũ Trụ Thụ bảo đảm cho hành tinh mẫu thân của Thương Thiên, lại có liên luỵ cùng Tu La, lẽ ra sẽ nhìn thấy trong pháp tắc thôi diễn, kết quả... Không có!!
Thời gian lặng yên chạy đi, một năm... Hai năm...
Hoang Nguyên dần dần khôi phục bình tĩnh, không có thức tỉnh, không có trả lời.
- Chu Tước, tiến vào Tinh Thần Giới.
Vũ Trụ Thụ có phán đoán.
Ý chí chủ nhân không có thức tỉnh.
Thời gian kỷ nguyên Tiên Cổ bộc phát lại có thể tiếp tục dời lại, mặc dù không biết có thể trì hoãn được bao lâu, nhưng chí ít đã tạm thời an toàn.
Hắn cũng có thời gian đang làm chút bố trí đơn giản.
- Vũ Trụ Thụ lại muốn biến mất.
Các Thiên Đế Ô Mông đều tụ ở bên cạnh Chúa Tể Ô Mông, nhìn gốc đại thụ vũ trụ ở biên giới Hoang Nguyên kia.
- Hi vọng hắn biết mình đang làm cái gì.
Chúa Tể Ô Mông lặp đi lặp lại thôi diễn vô số lần, đều không có nhìn thấy Vũ Trụ Thụ từ trong hình ảnh chiến tranh.
Hắn rất không hy vọng Vũ Trụ Thụ là nguyên nhân chiến tranh thật sự, nếu không... Không chỉ đơn giản là thất vọng, mà sợ rằng Vũ Trụ Thụ cường hãn sẽ dẫn phát rất nhiều biến cố.
- Chúng ta còn muốn truy tung viên hành tinh mẫu thân kia nữa không?
Các Thiên Đế Ô Mông rất bất đắc dĩ.
Đến bây giờ đều không có hiểu được, Thương Thiên lại còn có hành tinh mẫu thân?
Chúa Tể kia như đẻ trứng tạo ra phân thân, lại còn là ra đời từ những tinh cầu khác?
Quá đáng hơn là, viên hành tinh mẫu thân kia lại theo bọn lưu manh, lại xoay quanh đùa nghịch bọn hắn.
Trách ai đây?
Theo lý thuyết, hẳn là trách pháp tắc!!
Thậm chí là pháp tắc cho mấy vị Chúa Tể bọn hắn, thôi diễn ra hình ảnh chiến tranh của Thương Thiên cùng Tu La!!
- Bọn hắn hẳn là chạy tới chỗ Tu La.
Chúa Tể Ô Mông đưa mắt nhìn Vũ Trụ Thụ biến mất, sau đó mang theo tinh cầu phụ thuộc nghênh đón Chúa Tể Hằng Vũ đang đi đường.
Việc này liên luỵ đông đảo, dính đến Vũ Trụ Thụ, Tu La, Thương Thiên, Hoang Nguyên, cùng hành tinh mẫu thân, còn có Chu Tước thần bí khó lường kia.
Làm không tốt còn có thể tiếp tục liên luỵ đến Thiên Hà, hắc ám, cực lạc, Quỷ Bí và các cấm khu.
Sau đó không thể lại mạnh mẽ đâm tới trấn áp, cần bàn bạc kỹ hơn, càng cần liên hệ Chúa Tể khác hơn.
Không lâu sau đó, Chúa Tể Ô Mông cùng Chúa Tể Hằng Vũ gặp nhau, sau khi giao lưu xong, một lần nữa liên hệ ba vị Chúa Tể khác —— Cửu Tướng, Thanh Hư, Vô Thiên.
Cùng lúc đó, cấm khu Thiên Hà bị hai vị Chúa Tể cuồng đánh, cũng lần lượt truyền lại đến Man Hoang, Tẫn Hư và các cấm khu yên lặng khác ở nơi đó.
Trong thời gian trước đó, dù là phát sinh sự kiện, những Chúa Tể cùng cấm khu này cũng chỉ là thức tỉnh ngắn ngủi.
Ngắn ngủi thức tỉnh thực tế chính là tầng cạn thức tỉnh, là đơn giản hiểu rõ ràng, tùy tiện biểu đạt tư thái, sau đó tiếp tục ngủ say.
Nhưng bây giờ, bất luận là Chúa Tể hay là cấm khu, sau khi hiểu rõ tình huống, cũng bắt đầu thức tỉnh toàn diện.
Những cường giả đứng tại đỉnh vũ trụ như bọn hắn đây, chân chân chính chính trở về thời điểm trăm ngàn năm trước, khi mà mọi người đều thức tỉnh!
…
Pháp trận của ba người con của Tu La không thể trực tiếp mang bọn người Khương Nghị đi tới biên giới vũ trụ, nhưng cũng coi là đã rời khỏi được khu ảnh hưởng của Hoang Nguyên.
Trước sau hai lần kích phát huyết tâm mạch, cơ hồ muốn nửa cái mạng của bọn hắn, vừa mới tản ra pháp trận thì đã lập tức lâm vào trạng thái nửa hôn mê.
Có thể để ba vị Thiên Đế đỉnh phong có được huyết mạch Chúa Tể nghiền ép đến loại trình độ này, cũng đủ để nhìn ra pháp trận bá đạo như thế nào.
Khương Nghị không dám lưu lại, nếu muốn rời khỏi thì phải dùng hết khả năng kéo dài khoảng cách, cho nên vừa mới rời khỏi pháp trận, hắn đã liền mang theo mọi người tiếp tục chạy về phía trước.
- Tại sao Vũ Trụ Thụ lại đến?
Trên đường đi, Khương Nghị liên tục suy nghĩ đến Vũ Trụ Thụ.
Rốt cuộc là đến bảo vệ Dạ An Nhiên? Hay là bảo vệ ba người con của Tu La?
Lúc đó chỉ là cảm giác rất kích động, Vũ Trụ Thụ lại giáng lâm Hoang Nguyên, cứu vãn bọn hắn, thật sự là vinh hạnh.
Nhưng bây giờ ngẫm lại, chuyện giống như cũng không phải như vậy.
Mặc dù Vũ Trụ Thụ bồi dưỡng Dạ An Nhiên thành Thiên Đế, ở trình độ nào đó mà nói cũng xem như sư đồ, nhưng muốn nói vi phạm quy củ ngàn vạn năm cưỡng ép xuất hiện, thậm chí còn tự mình chặn đánh Chúa Tể Ô Mông, trực tiếp can thiệp chiến tranh cấp Chúa Tể, rõ ràng là không thể nào nói nổi.
Có liên quan tới mình sao?
Dù sao thời gian Cổ Hà đã để lại trong trí nhớ hắn, cũng có dính đến Vũ Trụ Thụ. Bây giờ Hoang Nguyên lại kích phát ra trí nhớ của hắn, mang ý nghĩa hắn cùng Hoang Nguyên có tồn tại liên hệ nào đó.
Cứ như vậy, giữa hắn, Hoang Nguyên và Vũ Trụ Thụ, thật giống như sinh ra liên quan.
Nhưng, Khương Nghị ngược lại cảm thấy, việc Vũ Trụ Thụ giáng lâm liên quan cùng tam tử Tu La còn lớn hơn.
Dù sao Tu La có thể biến đổi đến Chúa Tể, chính là lấy được cơ duyên từ Vũ Trụ Thụ.
Trước đó chỉ là rung động Tu La có vận khí tốt, nhưng sau khi chân chính thăm dò tinh vực Truyền Thuyết, hắn mới chính thức hiểu, đó cũng không phải là cơ duyên của Tu La, mà là Vũ Trụ Thụ cho quà tặng.
Giống như bọn hắn, nếu như không có Vũ Trụ Thụ cho phép, ngay cả Hỗn Độn Thụ cũng đừng nghĩ mang đi, huống chi là cơ duyên có thể biến đổi đến Chúa Tể.
Cho nên... Tu La mới được xem như truyền thừa giả chân chính của Vũ Trụ Thụ.
Không sai, chính là truyền thừa giả.
- Chúa tể Tu La, vì sao ngài ấy lại phái toàn bộ các ngươi tới rồi?
Khương Nghị hỏi tam tử Tu La đã thức tỉnh, còn có hai vị Bạch Hổ cùng Hắc Long mang theo khí tức sát phạt toàn thân kia.