Đan Hoàng Võ Đế

Chương 3710: Con đường hội minh (2)




Lúc vừa mới bắt đầu kỳ thật hai người đúng là không có gì, nhưng tận tình xông xáo tại tinh vực Truyền Thuyết dài đến hai mươi năm, sinh tử làm bạn, liền từ từ có tình cảm.

Sau đó...

Cứ như vậy.

Chỉ là Hàn Ngạo quá kiêu ngạo, không chủ động xuất kích, một mực kéo dài cho tới bây giờ.

Hôm nay, Kỷ Mặc đã bắt lấy hắn!

Trùng hợp lại bị Khương Nghị chứng kiến!

- Đây là Thiên Đế của tinh cầu Tu La, chưởng khống giả Long tộc cùng Địa Ngục.

Khương Nghị đều đưa Hàn Ngạo và Kỷ Mặc đến trong Hỗn Độn hư không, dẫn đến cho Chiến Tổ.

Hàn Ngạo cùng Kỷ Mặc đứng ở nơi đó, thể hiện tương đương quái dị, khi thì nhìn Cự Long trước mặt, khi thì nhìn sang bầu trời phiêu miểu.

Bọn hắn vừa kết thúc, đã đến nơi này?

Trùng hợp như vậy sao?

Hay là... Khương Nghị đang chờ bọn hắn kết thúc?

Nếu như vậy, chẳng phải là tình cảnh trước đó...

- Chớ nhìn ta như vậy, tranh thủ thời gian chào hỏi.

Khương Nghị hơi có vẻ xấu hổ.

- Xin chào.

Hàn Ngạo giật giật khóe miệng, nắm chặt dây lưng quần.

- Xin chào.

Sắc mặt Kỷ Mặc âm trầm, chỉnh sửa y phục.

Chiến Tổ sôi trào thân thể to lớn, vắt ngang phía trên bọn hắn.

- Hắc Long, vì chiến mà sinh, vì máu mà cuồng, được cho là tồn tại cực đoan trong Long tộc, cũng là tồn tại đỉnh phong trong Long tộc.

- Hắc Long, hộ giả Long tộc trong bóng tối! Mà hai người các ngươi... Cho ta cảm giác tựa như là rồng bình thường khoác lên tấm da đen.

- Hai chữ Hắc Long, trong hiểu biết của các ngươi chính là rồng có vảy rồng màu đen sao?

Chiến Tổ ngữ khí bất thiện, thậm chí có chút xem thường.

Trước đó còn cảm thấy rất hứng thú đối với hai Hắc Long này, bây giờ gặp mặt mới phát hiện, hai Hắc Long này bất luận từ huyết mạch hay là khí thế, đều thực sự kém quá xa.

Có kiêu ngạo, không có bá khí.

Có cảnh giới, không có thực lực.

Mặc dù trong huyết mạch là chảy xuôi long mạch thuần chính, nhưng còn lâu mới có được các loại tiềm lực hắc ám cực đoan.

Đây coi là cái gì, rồng da đen??

- Chớ ngẩn ra đó, khiêm tốn thụ giáo!

Khương Nghị nhắc nhở một câu, lại tản ra ý thức, mang theo tinh cầu tiếp tục di chuyển về phía trước, lao tới biên giới vũ trụ.

Tám năm sau...

Tần Hạo nói:

- Phía trước là khu vực của tinh vực Chúa Tể Cửu Tướng. Đi chếch sang bên trái đi, lách qua nơi đó. Trên đường chúng ta tới, chính là bị tập kích ở nơi đó. Nếu như không phải hắn tuân thủ quy củ, không có tự mình ra tay, chỉ sợ là chúng ta đã mai táng ở nơi đó.

Tần Niệm nói:

- Chúa Tể Cửu Tướng, toàn vũ trụ trừ Vũ Trụ Thụ cùng cấm khu Hắc Ám là hai tinh vực cổ xưa nhất ra, thì nơi đó có pháp tắc vô cùng cường đại.

Khương Nghị nhìn thâm không hắc ám, cách gần chục tỷ dặm, đều có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng nơi đó.

Một ngôi sao, có chín viên Tiểu Tinh bao quanh.

Khương Nghị quay hướng bên trái, thuận tiện hỏi:

- Nơi đó có chín tinh cầu phụ thuộc? Cho nên gọi là Cửu Tướng?

Tần Diễm nói:

- Cửu Tướng, là bởi vì sau khi hoá hình có chín cái đầu.

Tần Hạo giải thích, nói:

- Thời gian hắn tồn tại quá lâu, từ tinh cầu đến pháp tắc đều phát triển đến cực hạn. Nhàn rỗi nhàm chán, cũng là bởi vì năng lượng quá mạnh không có chỗ phóng thích, mà trên tinh cầu trống ra chín cái cao lớn, không ngừng mở rộng… kéo dài... ra bên ngoài

- Ngàn vạn năm trôi qua, chín tinh cầu nhô ra đều trở nên vô cùng khổng lồ, tựa như là chín tinh cầu được khảm nạm ở xung quanh.

- Chín tinh cầu nhô ra, là chín cái bí cảnh trong thế giới Chúa Tể, cũng là sân thí nghiệm pháp tắc của hắn.

- Hắn ở trong chín bí cảnh tùy ý nghiên cứu pháp tắc ảo diệu, tiến hành thăng hoa cùng biến đổi đặc biệt, thậm chí là dung hợp.

- Theo phụ thân giới thiệu, tạo nghệ pháp tắc của Chúa Tể Cửu Tướng đã đăng phong tạo cực, có tiềm lực phá rồi lại lập.

- Phá rồi lại lập? Có thể giải thích thêm được không?

Khương Nghị đột nhiên có một loại xúc động kỳ lạ.

- Ngươi vừa tiếp quản pháp tắc, khống chế tinh cầu, việc cấp bách là nghiên cứu pháp tắc, phải làm như thế nào để khống chế tốt hơn, càng phải vận dụng tinh diệu hơn, kích phát ra uy lực mạnh hơn. Còn chuyện phá rồi lại lập, bây giờ nói thì còn quá sớm. Tuy nhiên ngươi phải hiểu rõ, đơn giản mà nói là chính là siêu thoát tại vũ trụ.

Tần Hạo hơi trầm ngâm, nói:

- Ngươi vừa mới tiếp xúc vũ trụ, còn không có cảm xúc mãnh liệt, nhưng khi ngươi sinh tồn mấy trăm ngàn năm, thậm chí mấy triệu năm trong vũ trụ thì sẽ phát hiện một cái quy luật.

- Tất cả tinh cầu mà vũ trụ này sinh ra, kỳ thật đều chiếu theo phương hướng diễn biến nhất định, mặc dù nhìn đều rất khác biệt, nhưng kỳ thật bản chất lại không có gì khác biệt. Nhất là tất cả tinh cầu thi triển pháp tắc, cơ bản đều giống nhau!!

- Ngươi phải nói bình thường, kỳ thật rất bình thường. Dù sao vũ trụ sinh ra, đương nhiên là phải tuân theo pháp tắc. Nhưng ngươi đợi thật lâu, nhất là không có việc gì mà làm, yên lặng ngẩn người mấy trăm ngàn năm sau, thì có thể sẽ xuất hiện một loại hoài nghi vi diệu. Ta không hiểu rõ cái cảm giác này lắm, lời này là phụ thân ta đề cập với ta.

Khương Nghị trầm mặc, không biết vì sao, hắn lại chợt nhận lấy xúc động.

Phần này xúc động để hắn cảnh giác.

Dù sao hắn cũng đã là tinh cầu, cái gọi là xúc động đều là pháp tắc ba động. Chỉ mấy câu liền gây nên gợn sóng pháp tắc? Chỉ có thể nói đó là những lời nói chỉ hướng, rõ ràng mang theo ảo diệu càng sâu.

Khương Nghị cảm giác thứ mình cần nghiên cứu và tìm kiếm là rất rất nhiều.

Bọn hắn chệch hướng quỹ tích, lách qua khu ảnh hưởng của Chúa Tể Cửu Tướng.

Nhưng phạm vi khu ảnh hưởng này lại quá lớn, kéo dài gần chục tỷ dặm, muốn hoàn toàn tránh khỏi thì không thể không hao phí mười năm, thậm chí là mấy chục năm.

Nhưng vì an toàn, không thể không cẩn thận.

Sau khi đi vòng mười ba năm, bọn hắn gặp một nguồn năng lượng mãnh liệt kéo lấy, chạm tới bản chất tinh cầu Khương Nghị, Thiên Nguyên, cùng Dạ An Nhiên.

Bọn hắn đồng thời nhìn tinh cầu hắc ám, vị trí địa tâm vậy mà không bị khống chế lắc lư kịch liệt.

- Đó là cái gì?