Đan Hoàng Võ Đế

Chương 3725: Khôi phục thần bí




- Không! Không không không!

Khương Nghị lui lại hai bước, vẻ mặt trở nên cực kỳ khó coi.

Điều đó không thể!!

Tuyệt đối không thể nào!!

Hắn rõ ràng là tinh cầu, đột nhiên biến thành cơ thể, chuyện này chỉ có thể là huyễn cảnh đưa tới.

Không thể nào là thật được!

Nhưng...

- Nếu như là thật thì sao?

Khương Nghị thì thào khẽ nói.

Là thật?

Hoang Nguyên rốt cuộc là cái gì!!

Là để ý chí của hắn, chuyển dời đến trên thân một tinh thú, thay thế linh hồn ban đầu?

Hay là nói... Hoang Nguyên thay đổi quy tắc! Thay đổi quy tắc vạn vật!

- Không thể nào!!

Đầu Khương Nghị đột nhiên đau muốn nứt, thân thể đau đớn khom xuống, gắt gao ôm lấy đầu.

An An đều nhận trùng kích, thân thể mềm mại cũng đau đớn run rẩy, sắc mặt trở nên tái nhợt.

- Muội làm sao vậy?

Khang Ninh tranh thủ thời gian chạy tới, khẩn trương nhìn nàng.

Khương Nghị lấp lóe ánh mắt, ý thức hỗn loạn.

Không thể nào, không thể nào.

Tuyệt đối không thể nào.

An An tiếp nhận đau đớn, ý thức như muốn vỡ vụn.

Đột nhiên, nàng đứng dậy thét lên với Khương Nghị:

- Nơi này là thật! Là thật!! Chúng ta, đều là thật! Những gì ngươi thấy đều là thật!

Ý thức mãnh liệt mà kiên định, đánh thẳng vào trong đầu Khương Nghị.

Khế ước tế linh bộc phát!

Đường vân mặt ngoài Tinh Thần Thụ cưỡng ép tiếp đỡ ý chí Khương Nghị cùng An An.

Một người nghiêm trọng chất vấn, một người tin tưởng vững chắc.

Hai cái ý chí giống như giang hà hồ triều, đối diện va chạm.

- A!!

Khương Nghị kêu lên đầy thê lương thảm thiết, thất khiếu rướm máu, ầm vang ngã xuống trong trời đất quay cuồng.

An An lọt vào xâm nhập, con mắt đảo một vòng, té xỉu ở trong ngực Khang Ninh.

Toàn tộc yên tĩnh, duy chỉ có Tinh Thần Thụ vẫn sáng chói như cũ.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng lại bất chợt có cảm giác sợ hãi.

Chu Tước này... Thật đáng sợ!!

Cùng lúc đó, tại nơi cực sâu trong Hoang Hải cách Chân Tinh đảo ngoài ngàn vạn dặm, một tòa cổ điện thần bí ngủ say một trăm ngàn năm đột nhiên xuất hiện oanh động kịch liệt, rung động lòng đất dãy núi, khiên động tinh ngân cổ lão.

Vết nứt lan tràn, tách rời dãy núi, tác động đến vạn dặm, dẫn phát vòng xoáy hỗn loạn, tiến tới hình thành biển động kinh khủng, quét sạch mấy vạn dặm hải dương.

Tinh ngân cổ lão rung chuyển chạm đến hệ thống tinh ngân toàn bộ thế giới, dẫn phát tinh ngân trong trăm vạn dặm hải dương cùng các khu vực lục địa khác nhau xuất hiện ba động lạ kỳ.

Trong cổ điện thần bí, một tòa quan tài đá phủ bụi... Thức tỉnh...

- Lại có tinh cầu, đi đến sao?

Một nữ tử áo trắng, mở ra đôi mắt tràn đầy tinh thần.

Trong chớp mắt, chiến tướng bảo vệ quanh quan tài đá ba từ trong băng phong thức tỉnh, ngóng nhìn đáy biển thâm thúy.

- Tinh cầu mới. Đã rất lâu không có tinh cầu tiến đến. Một năm ở nơi này, bên ngoài đã trăm năm. Xa xa vạn năm, chính là trăm vạn năm. Dẫn đến đây đi. Hỏi tình huống vũ trụ một chút.

Tiếng khẽ nói trầm thấp quanh quẩn giữa băng điêu, cả tòa cổ điện bắt đầu lắc lư kịch liệt, trùng kích tinh văn dưới đáy biển, khuấy động hải dương vô tận.

Chân Tinh đảo!

Thời điểm Khương Nghị tỉnh lại lần nữa, các tộc nhân đang ngồi vây xung quanh Tinh Thần Thụ, thành tín cầu nguyện.

Tiếng nói nhỏ tinh mịn ẩn ẩn lọt vào tai, làm dịu ý chí hỗn loạn phức tạp trong đầu Khương Nghị.

Hắn vừa mở mắt ra, đầu tiên đã đập vào mắt vào một gương mặt trắng nõn đẹp đẽ, đang an tĩnh ngủ ở đó.

Duy mỹ như vậy, an nhàn như vậy, giống như một bức họa trong giấc mơ.

Chính là An An.

Bọn hắn đang co quắp dưới Tinh Thần Thụ, tư thế, hướng về nhau.

Đường vân trên Tinh Thần Thụ lóe ra sáng rực giao hòa, cùng tinh văn trên thân hai người bọn hắn. Tư dưỡng thân thể bọn hắn, điều trị ý thức bọn hắn, cũng đang vững chắc lấy quan hệ khế ước của bọn hắn.

Sau khi Khương Nghị tỉnh dậy, An An cũng mở ra đôi mắt giống như tinh thần.

Đôi mắt mỹ lệ để đã xinh đẹp, gương mặt lại càng thêm động lòng người.

Khương Nghị cũng nhịn không được mà giơ tay lên, muốn đi vuốt ve.

Trong nháy mắt An An tỉnh táo lại, cọ ngời đứng dậy, tránh né tay Khương Nghị.

- An An!

Khang Ninh ngạc nhiên đứng dậy, tranh thủ thời gian chạy tới.

Các tộc nhân lần lượt dừng cầu nguyện lại, cũng đứng dậy vây quanh.

- Muội không sao chứ?

Khang Ninh khẩn trương nhìn muội muội.

- Muội không sao, rất tốt.

An An nhìn về phía Khương Nghị đang đứng dậy.

Khương Nghị xoa đầu, ý thức có chút hoảng hốt, chợt khôi phục lại bình thường. Nhưng tinh văn trên thân thể so với trước đó lại càng sáng nhiều hơn, để cả người hắn nhìn nhiều hơn mấy phần phiêu dật cùng thần bí.

- Các ngươi là thế nào?

Khang Ninh lại không yên lòng.

Khế ước với tinh thú lục giai vốn là nương theo nguy hiểm, huống chi tinh thú này còn rất không ổn định, hắn thật sợ sẽ ra cái gì ngoài ý muốn, hại đến tính mệnh muội muội.

- Muội cũng không rõ ràng.

- Vậy thì hãy nghĩ rõ ràng! Việc liên quan đến tính mạng của muội, muội không thể khinh thường.

- Hắn vẫn đang chất vấn tính chân thực xung quanh.

- Không thể nào lại chỉ đơn giản như vậy, muội chăm chú suy nghĩ thêm đi.

Khang Ninh nắm lấy bả vai An An, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Khang Yết ngăn lại hắn, không nên ép An An, để An An từ từ suy nghĩ.

Khương Nghị nhìn qua Tinh Thần Thụ.

- Thế giới này có rất nhiều cây như thế này sao?

Khang Yết nói:

- Có thể nói tất cả bộ lạc đều là vây quanh Tinh Thần Thụ kiến tạo, ngay cả những Chiến tộc hay trong bí cảnh, kia đều có Tinh Thần Thụ.

- Nghe nói Chiến tộc Tinh Thần Thụ cao tới mười vạn mét, trên mặt tán cây đều treo đầy tinh thần, vô cùng rung động.

Khang Hạo nhìn qua Tinh Thần Thụ trước mặt, lòng tràn đầy thành kính và kính sợ:

- Tinh Thần Thụ trấn thủ tinh ngân đại địa, tiếp dẫn năng lượng tinh không, giúp chúng ta ký kết khế ước với tinh thú, giúp chúng ta bảo vệ lãnh địa an toàn, giúp chúng ta loại trừ bệnh hại, cũng giúp chúng ta duy trì sinh tồn. Tinh Thần Thụ, chính là Đại Mẫu Vạn Vật của thế giới, thần thánh lại vĩ đại.