Khương Nghị lắc đầu, đây là nhát gan đến quen rồi sao.
- Không không không...
Khang Ninh lại chợt bừng tỉnh, hô lớn nói:
- Rất có thể bên trong bộ lạc cỡ lớn có tinh thú thất giai, chúng ta không thể khiêu khích!!
Ầm ầm...
Ba thớt Lôi Mã sôi trào lôi triều, nhanh chóng lao nhanh, lôi kéo Thông Thiên Thạch Hầu xuất hiện ở bên trái Côn Bằng.
Rống!!
Hai tay Thông Thiên Thạch Hầu kéo lấy xiềng xích, giá Ngự Lôi ngựa, thị uy với Côn Bằng.
- Dừng lại!!
Già Thiên Vân Tước nhanh chóng tới gần phía sau Côn Bằng, sôi trào liệt diễm, chuẩn bị bộc phát bất cứ lúc nào.
Khang Ninh thúc giục Côn Bằng, la lên gọi Khương Nghị:
- Đừng xúc động, chúng ta tận lực cân đối.
Khương Nghị đã đứng dậy, đi đến bên cạnh Côn Bằng, tận lực duy trì bình tĩnh, hô to với nam tử trên vai Thông Thiên Thạch Hầu:
- Chúng ta vô ý mạo phạm, còn xin cho một cơ hội.
Ánh mắt như điện nam tử, lại không nhìn đến Khương Nghị, la lên với Côn Bằng:
- Hất bọn hắn ra, quy thuận chúng ta! Bộ lạc Tinh Không có thể cung cấp cho ngươi chiến trường càng lớn, vinh quang càng nhiều!
Khương Nghị lại hô:
- Bằng hữu, cho một cơ hội đi.
Nam tử không để ý tới, tiếp tục la lên:
- Côn Bằng, ngươi là tinh thú ngũ giai, đương nhiên nên thuộc về bộ lạc cỡ lớn, mà không phải khuất tại một nơi vô danh, người vô danh. Lập tức làm ra quyết định, nếu không ngay cả ngươi cũng sẽ bị hủy diệt, làm chất dinh dưỡng cho Tinh Thần Thụ.
- Ta nói, cho một cơ hội đi.
Khương Nghị đột nhiên rít lên, tinh văn toàn thân lao nhanh, phóng thích liệt diễm ngập trời, nuốt sống Già Thiên Vân Tước đang đuổi theo đối diện.
Già Thiên Vân Tước hét lên đầy thê lương, trong liệt diễm đập vào mặt mang theo uy áp chạm đến tinh ngân, như là tuyệt thế hung cầm thức tỉnh, để nó hỗn loạn, thậm chí đều quên phản kích.
Tê tê...
Ba thớt Lôi Mã sợ hãi gầm rít, lập tức rối loạn bộ pháp, chật vật va vào nhau, ngay cả Thông Thiên Thạch Hầu ở phía sau đều bị lật tung ra ngoài.
Khương Nghị bay lên không, hóa thành tinh thú Chu Tước, bay lên nhào về phía Thông Thiên Thạch Hầu.
Răng rắc!
Móng vuốt như câu, đâm vào thân thể cứng rắn của Thạch Hầu, liệt diễm cuồn cuộn càng là muốn hóa nó thành dung nham.
Thông thiên Thạch Hầu kinh hãi nhìn lên.
Hoá hình?
Lục giai tinh thú!
Đây là, Chu Tước??
Khương Nghị giương cánh bay cao, phía sau liệt diễm ngập trời, như biển lửa cuồn cuộn, hắn cúi đầu quan sát, trong đôi mắt sát ý như biển:
- Ta nói, cho một cơ hội?
Nam tử trên vai Thông Thiên Thạch Hầu bừng tỉnh, thể hiện bỗng nhiên dữ tợn, bạo tạc trong nháy mắt, một quyền thông thiên, đánh ra uy lực và năng lượng rung động bầu trời, thẳng đến đầu Khương Nghị.
Hắn khế ước cùng Thông Thiên Thạch Hầu, chính là cảnh giới, thực lực.
Móng vuốt Khương Nghị kéo lấy Thông Thiên Thạch Hầu, vỗ cánh bay lên, tuỳ tiện tránh khỏi nam tử tập kích.
Hai cánh hắn lấp lóe tinh văn, như ngân hà lao nhanh, bộc phát ra uy lực và năng lượng kinh khủng, liệt diễm sôi trào, như Vạn Cổ Hỏa Sơn phun trào, khuấy động bầu trời mênh mông, hóa thành lít nha lít nhít hỏa vũ, tràn ngập đất trời che mất nam tử.
Nam tử như là hóa thân của Thạch Hầu, không thể phá vỡ, hung hãn dã man. Tinh văn uốn lượn toàn thân hắn, ngạnh kháng hỏa vũ liên miên bất tuyệt xâm nhập. Hai mắt hắn dần dần đỏ sáng, thể hiện càng là dữ tợn, sau một lát, nương theo tiếng vang đinh tai nhức óc, hắn kịch liệt vặn vẹo, hình thể tiếp tục tăng vọt, từ hai mét đến mười mét, đến trăm mét, lại đến ngàn mét.
Trong tinh quang đầy trời, giống như tinh cầu hình người đang ầm vang quật khởi.
Nhưng...
Tình cảnh trước mặt để hắn áp chế lửa giận bộc phát.
Chu Tước bay lên, liệt diễm che trời, khi mà hai cái móng vuốt phân biệt chế đầu cùng lồng ngực Thông Thiên Thạch Hầu, linh vũ hoa lệ phần phật tung bay, phát ra âm vang tranh minh, ẩn ẩn xuất hiện ra hình dáng ba thanh sát kiếm, tràn ngập ra cảm giác áp bách kinh khủng.
Nam tử có thể rõ ràng cảm nhận được, tinh văn Chu Tước đang giao hòa cùng Thông Thiên Thạch Hầu.
Khương Nghị lạnh lẽo đe dọa nhìn nam tử:
- Chỉ là xông lầm lãnh địa, không đến mức náo thành như thế này, đúng không?
Nam tử gắt gao nắm chặt nắm đấm, ý thức giao hòa cùng Thông Thiên Thạch Hầu.
Thời điểm Thông Thiên truyền ý thức về, rõ ràng nó đã bị khống chế lại, kết quả chống cự chỉ sợ khó thoát khỏi cái chết:
- Đương nhiên!!
- Không còn đuổi theo nữa?
- Không đuổi! Chúng ta... Chỉ là tới đưa tiễn...
- Nếu đã như thế này, chúng ta không có chuyện gì?
- Không có việc gì!
- Vậy chúng ta đi?
- Xin mời ngài, trên đường chú ý an toàn!
- Ngươi đang uy hiếp ta?
Khương Nghị bỗng nhiên giữ chặt vuốt phải, móng vuốt đâm xuyên qua lồng ngực Thạch Hầu, tinh văn giao hòa nhanh chóng tăng cường.
- Ta nói là, chúc ngài đường đi vui sướng.
Nam tử gầm thét.
Khương Nghị buông móng vuốt ra, trở lại hình người, rơi xuống trên lưng Côn Bằng, phất phất tay:
- Cáo từ!
- Không tiễn.
Nam tử nhìn Côn Bằng đi xa, không tiếp tục đuổi theo.
Tinh thú lục giai, còn nhanh nhẹn dũng mãnh như vậy, khẳng định không phải bộ lạc bình thường.
Đáng chết, ngươi rõ ràng là bộ lạc cỡ lớn, trực tiếp cho thấy thân phận không được sao, cố ý mang theo bọn hắn phản kích, có ý gì, trang bức sao??
Nam tử tinh hoàn phía sau phun trào, kéo Thông Thiên Thạch Hầu bị thương vào bên trong, điều dưỡng tinh văn.
- Ở đâu ra Chu Tước, quen biết không??
Toàn thân Già Thiên Vân Tước bị đốt rách mướp, nhưng cuối cùng vẫn bảo vệ được tính mệnh.
Nam tử trên lưng tức giận lại uất ức, thật không có gặp được chuyện hỗn đản như thế này.
- Côn Bằng... Chu Tước...
Nam tử lắc đầu, không biết bộ lạc nhà ai.
Tinh Không đảo.
Bọn hắn hùng hùng hổ hổ trở về, giải thích tình huống vừa rồi.
Một đám tộc nhân đều phiền muộn.
Sớm biết đã phái thêm mấy tinh thú.
Nhưng, chỉ sợ đối phương có bối cảnh, phái thêm mấy tên nữa thì như thế nào, chẳng lẽ giết sao?
Nếu trách chỉ trách bọn hắn vừa mới lỗ mãng, không có chăm chú tìm hiểu tại sao Tinh Thần Thụ lại thức tỉnh dị dạng.
Một vị lão giả trụ quải trượng đi tới:
- Vừa mới đạt được mật lệnh Chiến tộc Hằng Vũ, bảo chúng ta lập tức khởi hành, chạy tới hải vực Lạc Tinh, nơi đó có siêu cấp tinh thú hiện thế.