Đan Hoàng Võ Đế

Chương 3743: Chúa Tể Ngày Xưa (2)




Bất luận dò xét như thế nào, đều không nhìn thấy diện mạo thật sự của đáy biển Thâm Uyên, càng không nhìn thấy bất kỳ quy luật nào.

Càng là hướng xuống, ánh sáng càng là hừng hực, tinh văn càng là phức tạp, giống như là xiềng xích giăng khắp nơi, giam cấm cái gì đó, lại như là lít nha lít nhít dây leo, xen lẫn thành kén như Tinh Thần Thụ mà dựng dục cái gì đó.

- Quá yếu.

Khương Nghị bất đắc dĩ lắc đầu, thật lâu không có thể nghiệm qua cảm giác bất lực như thế này.

Mặc dù đang trong huyễn cảnh nhưng hắn vẫn rất khó chịu.

Nhưng...

Lúc mà Khương Nghị đang chuẩn bị rời khỏi, một tinh văn dưới đáy biển đột nhiên đụng phải tinh văn trên người Khương Nghị, sau đó... Treo lại...

Những tinh văn này phiêu đãng bên trong hải triều, thuộc về hải dương, pháp lệnh đại dương, cũng là sau khi tích lũy đầy đủ năng lượng, thai nghén ra tinh thú.

Mà tinh văn của Khương Nghị là hấp thu năng lượng vũ trụ, là một loại môi giới nào đó.

Đây là hai thứ hoàn toàn khác biệt.

Chí ít thì Khương Nghị cho là như vậy.

Nhưng, tinh văn trong hải triều này lại thật sự ôm lấy tinh văn của Khương Nghị.

Lúc Khương Nghị đang kinh ngạc quan sát, một đầu lại một đầu tinh văn khác lại theo hải triều phiêu lưu tới, ôm lấy Khương Nghị.

Giống như là Địa Tinh đẹp đẽ, lại như là rắn biển uốn lượn.

Khương Nghị khẽ nhíu mày, vậy mà lại cảm nhận được có chút bối rối, sau khi những tinh văn này đỡ đón tinh văn của hắn, vậy mà mang đến kinh khủng cảm giác áp bách, thật giống như... Có thể rút ra tinh văn của hắn, để hắn trực tiếp tiêu vong, lại hình như có thể tụ tập đại thế đại dương mênh mông, vô tình nghiền nát hắn.

Nhưng Khương Nghị cố nén bối rối, không có tiến hành chống cự, mà là tùy ý để càng ngày càng nhiều tinh văn treo ở trên người hắn.

Huyễn cảnh mà thôi!!

Cái này rất có thể chính là chỉ dẫn mà hắn chờ đợi!!

- Đó là cái gì?

Đám người Tiêu Dương tiềm phục bên trong hải triều nơi xa, khiếp sợ nhìn một màn phía trước.

Con tinh thú kia lại đang giao hòa cùng hải dương?

Đây là thôn phệ sao?

Hay là đang mạnh lên?

Tiêu Dương cùng Thanh Liên trao đổi ánh mắt, hoành hành mấy ngàn năm tại đáy biển, bọn hắn chưa từng gặp được tình huống như vậy.

Khi tinh văn toàn thân Khương Nghị đều cùng tinh văn bên trong hải triều đỡ tiếp, tinh văn hải triều lại đột nhiên cuồn cuộn, giống như là xiềng xích kéo lấy Khương Nghị phóng tới đáy biển.

Tinh văn giăng khắp nơi dưới đáy biển nhao nhao nhường đường, hình thành con đường giống như vòng xoáy.

Nhưng Khương Nghị vừa đi qua khỏi, tinh văn chợt khôi phục bình thường, tiếp tục phiêu đãng giữa hải triều, ngăn chặn lấy tinh thú khác dò xét và trùng kích.

Tiêu Dương cùng Thanh Liên âm thầm hít một hơi, khó có thể tin được mà nhìn một màn kia.

Vậy mà...

Bị cuốn đi!

Là ai?

Là tinh thú thần bí dưới đáy biển sao?

Cái này sao có thể!

Lúc tinh thú vừa mới xuất thế là không có ý thức.

Chẳng lẽ tinh thú đã xuất thế, chỉ là không có vội vã rời khỏi, mà đang khôi phục năng lượng?

Nhưng phía ngoài nhiều tinh thú như vậy, tại sao lại muốn lựa chọn tên Chu Tước này?

Bọn hắn khống chế tinh văn, tiềm phục trong đại dương mênh mông, yên lặng quan sát, chờ đợi.

Khương Nghị bị tinh văn kéo lấy không ngừng lặn xuống.

Ba ngàn mét... Năm ngàn mét...

Tám ngàn mét!

Mười ki-lô-mét!

Hai mươi ki-lô-mét... Ba vạn mét... Năm vạn mét...

Chiều sâu dưới đáy biển để Khương Nghị rung động, tinh văn tràn ngập xung quanh càng làm cho Khương Nghị hồi hộp, trong lòng vậy mà tuôn ra cảm giác nhỏ bé cùng yếu ớt hiếm thấy, như là sinh tử của mình hoàn toàn bị nắm trong tay đối phương.

Phía dưới, đến tột cùng là cái gì??

Khương Nghị lần nữa tuôn ra bất an, nhưng vẫn không có chống cự.

Cũng xác thực không có lực chống cự.

Không biết qua bao lâu, cảnh tượng trước mặt lại đột nhiên kịch biến.

Không còn là hải triều, mà là không gian huyền diệu.

Tinh văn ơi này tráng kiện, như xiềng xích đan vào một chỗ, toàn bộ quấn quanh lấy một tòa cổ điện thần bí.

Toàn bộ tinh văn hải triều trên người Khương Nghị đều được giải tán, chỉ còn lại mỗi hắn phiêu phù ở trong không gian.

- Xin chào, tinh cầu cố hương.

Cửa điện chậm rãi rộng mở, một nam tử đi tới.

Thân thể hắn khoẻ mạnh, trên đầu có hai cái sừng, trên lưng có hai cánh, trong tay mang theo một thanh cự phủ nặng nề, đôi mắt đang mở hí, bắn ra tinh quang thâm thúy.

- Ngươi là...

Khương Nghị kinh ngạc, tinh cầu cố hương? Xưng hô thế này mang cho hắn sự quen thuộc không hiểu, trong thoáng chốc muốn từ trong mộng cảnh tỉnh lại, trở lại thế giới vũ trụ hiện thực.

Giọng nói nam tử như chuông đồng, quanh quẩn trong không gian:

- Có thể ngươi từng nghe nói, trong thời gian xa xôi, có vị Chúa Tể mang theo các Thiên Đế phụ thuộc ngài xông vào cấm khu thần bí nhất trong vũ trụ, Hoang Nguyên!

Đôi mắt Khương Nghị có chút ngưng tụ, chợt phóng đại:

- Chúa Tể Vô Vọng?

Nam tử chậm rãi gật đầu:

- Vũ trụ còn không có quên Chúa Tể ngày xưa.

Khương Nghị vội vàng lao xuống, đi tới trước mặt cổ điện:

- Ngài là Chúa Tể Vô Vọng?

- Ta là Thiên Đế dưới trướng Chúa Tể.

- Chúa Tể đâu...

- Xin hỏi, vũ trụ đã đi qua bao nhiêu năm tháng?

- Hơn mười triệu năm.

- Hơn mười triệu năm... Ha ha... Quả nhiên là thế... Thời gian là không ngang nhau.

- Có ý gì?

- Dựa theo thời gian của thế giới này để tính, chúng ta chỉ qua mười ba vạn năm. Nói cách khác, nơi này một năm, bên ngoài trăm năm.

- Xin hỏi, Chúa Tể đâu?

Thể hiện của Khương Nghị trở nên quái dị.

- Hơn mười triệu năm, vũ trụ hẳn là rất phồn thịnh nhỉ, có phải xuất hiện hai Chúa Tể mới hay không?

Nam tử không có trả lời Khương Nghị, chỉ là tiếp tục nói về vấn đề của mình.

- Chúa tể Tu La, Chúa Tể Thương Thiên.

- Nơi này chỉ là năm ngàn năm, bên ngoài hẳn là đã năm trăm ngàn rồi. Thời kỳ của chúng ta rất tốt, vì sao có thể trong thời gian ngắn đột nhiên xuất hiện hai vị Chúa Tể? Đây không phải chuyện rất hợp tình lý.

- Chúa tể Tu La đạt được biến đổi trong Vũ Trụ Thụ.

- Vũ Trụ Thụ sao, trách không được….

- Tình huống của Chúa Tể Thương Thiên... hơi có vẻ phức tạp.

- Nếu như ngươi không nôn nóng, nói kỹ càng một chút?

- Nói đến thật sự rất phức tạp. Ta muốn xin hỏi, Chúa Tể Vô Vọng vẫn còn chứ?

Khương Nghị trông mong nhìn qua thạch điện đóng chặt cửa đá, thì ra nơi này không phải Nguyên Thần xuất thế gì, mà là một tôn Nguyên Thần đang ngủ say.

- Ngươi trả lời xong vấn đề của ta, ta đưa ngươi một trận cơ duyên.

Nam tử cũng không đề cập tới Chúa Tể Vô Vọng.

- Chúa Tể Thương Thiên dính đến một ít bí mật, ta không tiện nói ra.

Khương Nghị đột nhiên cảnh giác, trong lòng sinh ra cảm giác khác thường.