Khương Nghị nói xong, thanh âm vẫn vang vọng thật lâu trong thạch điện trống trải, tại xoay quanh bên tai Chúa Tể Vô Vọng cùng ba tôn Thiên Đế không dứt.
Đối với bọn hắn mà nói, kỳ thật đã không có thứ gì có thể tái dẫn lên rung động, nhưng giờ khắc này, bọn hắn lại cuồn cuộn cảm xúc, khó mà bình phục.
Giống như một vùng biển chết yên lặng đã lâu, lần nữa nhấc lên sóng cả, thậm chí còn nảy mầm sinh cơ.
Đây là một viên tinh cầu được thai nghén trong phế tích vũ trụ?
Đây là một viên tinh cầu gánh chịu lấy lời cầu nguyện của tất cả tinh cầu kỷ nguyên Tiên Cổ vòng trước?
Đây là một viên tinh cầu gánh chịu lấy tất cả oán niệm khih vũ trụ sụp đổ?
Vũ Trụ Thụ?
Vũ Trụ Thụ, chuyển dời tất cả mảnh vỡ đến chỗ này?
Là bởi vì sau khi kỷ nguyên kết thúc, thanh lý vũ trụ, tùy tiện đặt đống rác ở cùng một chỗ, hay là... Cố ý gây nên?
Nhưng theo những gì bọn hắn biết, Vũ Trụ Thụ do Tiên Tôn tự tay tạo nên, tương đương với hóa thân của ngài, đại biểu Tiên Tôn chủ trì vũ trụ vận chuyển. Vũ Trụ Thụ, tại sao lại muốn tạo nên một viên tinh cầu như vậy?
Chúa Tể Vô Vọng cùng ba vị Thiên Đế đều nhìn Khương Nghị, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Bọn hắn vốn cho rằng đây là một tinh cầu nào đó muốn tìm kiếm Hoang Nguyên, tùy tiện ném phân thân vào tới, tuyệt đối không nghĩ tới lại liên lụy đến bí mật to lớn như vậy.
- Dựa theo quy tắc thế giới này, ngươi có thể mượn dùng năng lượng từ hành tinh mẫu thân, mà viên hành tinh mẫu thân kia tương đương với hóa thân của kỷ nguyên trước.
- Năng lượng kỷ nguyên trước, cùng năng lượng kỷ nguyên trước mắt, kỳ thật không có bản chất khác nhau.
- Nói cách khác, ngươi có thể tiếp dẫn năng lượng trong toàn vũ trụ. Tiềm lực của ngươi...
Chúa Tể Vô Vọng nhìn về phía Khương Nghị, ánh mắt dần dần sáng lên.
Ba vị Thiên Đế đều đã nghĩ đến điểm ấy, mặc dù bây giờ Chu Tước này vẫn chỉ là lục giai, nhưng bàn về tiềm lực, sợ rằng sẽ đạt tới bát giai, thậm chí có hi vọng, xông về lên phía trước nữa.
Xông về phía trước??
Đó là cảnh giới bọn họ đã từng truy tìm, cũng là cảnh giới cuối cùng vẫn phải ôm hận từ bỏ!
Chẳng lẽ...
Khương Nghị hỏi:
- Có phải quy tắc thế giới này xem tinh thú là vật trung gian, hấp thu năng lượng hành tinh nào đó trong vũ trụ hay không?
Chúa Tể Vô Vọng đứng dậy, rời khỏi quan tài đá, mũi chân kiều nộn tinh tế tỉ mỉ giẫm lên tinh văn, chậm rãi bước xuống, đi tới trước mặt Khương Nghị.
- Tiến đến ngắn như vậy, có thể hiểu được cái này, không tệ. Ta nói cho ngươi bản chất thế giới này, ngươi phải làm cho tốt chuẩn bị.
Khương Nghị khẽ nhíu mày, trong lòng lại có mấy phần khẩn trương.
Bản chất thế giới?
Chẳng lẽ đây chính là bí mật càng kinh khủng mà Chúa Tể Vô Vọng phát hiện sau này?
Bí mật như thế nào lại có thể làm cho vị cường giả dũng cảm trực diện không biết lựa chọn từ bỏ như Chúa Tể Vô Vọng này lại phải ngủ say một trăm ngàn năm.
- Thế giới này gọi là Tinh Thần giới, là một thế giới thật sự tồn tại. Vũ trụ, cũng là thế giới tồn tại chân thực.
- Nhưng hai thế giới đều không phải là tự nhiên sinh ra, mà là do Tiên Tôn tạo nên.
Chúa Tể Vô Vọng mở miệng một câu, liền trấn Khương Nghị ở nơi đó.
Tiên Tôn?
Tiên Tôn tạo nên vũ trụ?
Trăm tỉ dặm thâm không, trăm ngàn hành tinh, sinh mệnh cùng pháp tắc vô tận, đều là tạo nên??
Đó là tồn tại kinh khủng gì!!
Khương Nghị thở sâu, để cho mình tỉnh táo.
Bây giờ còn có cái rung động gì không thể tiếp nhận nữa đâu? Hắn phải biết tất cả bản chất.
- Xin ngài giới thiệu kỹ càng.
Chúa Tể Vô Vọng nói:
- Trước tiên ngươi để suy nghĩ của mình, nhảy thoát ra hệ thống vũ trụ lúc đầu, cũng nhảy thoát ra hệ thống thế giới nơi này. Sau đó dùng suy nghĩ của ngươi, huyễn tưởng một cái không gian thần bí hư vô mờ mịt.
- Nơi đó vô hạn mênh mông, không có biên giới. Nơi đó là vùng đất Hư Vô, không có cái gì.
Chúa Tể Vô Vọng nói xong, hơi dừng lại, mới nói:
- Tưởng tượng xong chưa? Để tư duy dùng hết khả năng phát tán, vô hạn mênh mông, vô tận hư vô.
Khương Nghị chậm rãi gật đầu:
- Có thể tưởng tượng ra tới.
Chúa Tể Vô Vọng chậm rãi gật đầu:
- Lại chuyển đổi mạch suy nghĩ, nơi đó, mới thật sự là nơi ý nghĩa tồn tại!
Khương Nghị lại gật đầu, thận trọng như thế sao?
Chúa Tể Vô Vọng nói:
- Tốt, nơi đó chính là bản chất thế giới ta muốn nói cho ngươi.
Khương Nghị cau chặt lông mày:
- Không phải hư cấu sao?
Chúa Tể Vô Vọng nói:
- Ta là để cho ngươi dùng phương thức hư cấu, tưởng tượng ra bản chất thế giới.
- Bản chất thế giới, là không có cái gì??
- Nơi đó đã từng không có cái gì, nhưng sau này lại xuất hiện sinh mạng thể, sinh mạng thể chân chính.
- Xác thực mà nói, bọn hắn cũng không thể xem như sinh mạng thể, mà là từng luồng từng luồng năng lượng thần bí thể siêu nhiên.
- Có là phiêu miểu vô hình; có là chân thực hay thay đổi; có cùng loại với hình thái ý chí; còn có cùng loại với trạng thái hư vô. Bọn hắn đủ loại kiểu dáng, thay đổi ngàn vạn. Chúng ta gọi là, Tiên Tôn!
- Lúc mới bắt đầu, các Tiên Tôn vẫn bình an vô sự, tuỳ tiện phiêu đãng.
- Nhắc nhở chỗ này một chút, đối bọn họ mà nói, là không có cái gọi thời gian như chúng ta, cũng chính là không có khái niệm thời gian, bởi vì cái gọi là thời gian, đều là bọn hắn sáng tạo sau này.
...
Khương Nghị càng nhăn chặt lông mày, cho dù là đax chuẩn bị kỹ càng, vẫn còn có chút khó có thể hiểu được.
Chúa Tể Vô Vọng nói:
- Không biết từ lúc nào, cũng không biết nguyên nhân gì, các Tiên Tôn đã bắt đầu chơi một trò chơi.
- Chính là riêng mình sáng tạo ra một cái Nguyên Giới thật, ở bên trong tạo nên sinh mạng thể mà bọn hắn tưởng tượng.
- Bọn hắn tiếp tục tùy ý phiêu đãng trong không gian vô cùng lớn, ai đụng phải ai, người đó sẽ để Nguyên Giới thật va chạm lẫn nhau, nhìn sinh mạng thể bên trong tiến hành chém giết.
- Bọn hắn gọi là, lên bờ!
Khương Nghị chậm rãi gật đầu:
- Ngài tiếp tục.
Chúa Tể Vô Vọng nói:
- Chỗ Nguyên Giới thật của chúng ta bây giờ, tên là Tinh Thần giới, là một Tiên Tôn có hình có chất khai phách đi ra, hình dạng của hắn cùng loại với cây.