Thiên Hậu thì thôi động Nhân Quả Tỏa Liên, cảm ngộ vũ trụ đại thế, tìm kiếm bóng dáng Vũ Trụ Thụ.
Khương Nghị cũng không phải muốn kêu gọi Vũ Trụ Thụ ra thật, hoặc là mệnh lệnh Vũ Trụ Thụ làm cái gì đó. Lấy trí tuệ của Vũ Trụ Thụ, có nên ra tay hay không, tự nhiên có tính toán, lúc nào ra tay, cũng có chuẩn bị.
Khương Nghị làm như thế, chỉ là muốn nhắc nhở Vũ Trụ Thụ, lại không ra tay, thì sẽ thất bại trong gang tấc, nếu quả thật muốn ra tay, thì hãy tranh thủ thời gian ra tay, đừng có lại lề mề.
Chủ nhân Cực Lạc không hề rời khỏi, không ngừng phóng xuất ra ý chí Bí Lực xâm nhập và áp chế pháp tắc của tinh cầu Vạn Giới, để tránh viên tinh cầu Chúa Tể này tại thời khắc cuối cùng đột nhiên làm ra cái cử động khác thường gì đó.
Mặc dù khả năng không lớn, nhưng bọn hắn không đánh cược nổi.
Triệu Lệ bên trong Chiến Khu Hắc Ám cũng kích phát ra bí lực Phong Cấm, giam cấm năng lượng của tinh cầu Vạn Giới.
Một cái áp chế pháp tắc, một cái áp chế năng lượng, để tinh cầu Vạn Giới đã rách nát không chịu nổi bắt đầu hòa tan trong cơn ngủ say bên.
Khương Nghị bắt đầu tiếp quản pháp tắc.
Bởi vì dung hợp Vạn Đạo pháp tắc của Ô Mông, pháp tắc đã cường thịnh đến gấp bội, khống chế pháp tắc của Vạn Giới không thể nghi ngờ sẽ trở nên thoải mái hơn thuận lợi hơn.
Khi Khương Nghị ở nơi này điều chỉnh chiến thuật, không lâu sau đó, đám người cấm khu Vạn Cổ bỏ mạng chạy trốn nơi xa rõ ràng chú ý tới tốc độ truy binh đang chậm dần.
Đây là muốn từ bỏ?
Hay thật sự là cực kỳ mệt mỏi?
Cấm khu Vạn Cổ cũng bắt đầu chậm dần tốc độ, cũng không phải lười biếng, tự đại, mà là thật sự mệt mỏi. Bọn hắn tiêu hao và tổn thương mặc dù không rách nát không chịu nổi giống Tu La như thế, nhưng cũng đều là vô cùng nghiêm trọng.
Nếu truy binh đã chậm lại, bọn hắn cũng hơi chậm dần tầm năm ba tháng, điều chỉnh, điều chỉnh, sau đó lại toàn diện tăng tốc.
Đúng, chỉ cần năm ba tháng!!
Tầm năm ba tháng, cũng không tính cái gì!
Bọn hắn đều trầm mặc tiếp tục đi đường, cũng bắt đầu chuyển dời tinh lực đến bên trên chỉnh đốn điều trị.
Nhưng...
Loại chậm dần này chỉ kéo dài sau hai tháng ngắn ngủi, một mảng ánh sáng hừng hực đột nhiên nở rộ, chiếu rọi đội ngũ Tu La cùng Cửu Tướng, cũng hấp dẫn đám người cấm khu Vạn Cổ chú ý.
- Đó là cái gì?
Cấm khu Vạn Cổ, cấm khu Man Hoang, Chúa Tể Hằng Vũ, Chúa Tể Vô Thiên, lần lượt nhìn lại ngoài thâm không hai tỷ dặm.
Nơi đó là tinh cầu Cửu Tướng và Tu La ảm đạm lại rách nát, đang từ từ dừng di chuyển lại. Phía sau là vòng xoáy lỗ đen mênh mông thâm thúy, đang áp chế phạm vi, lại trước sau duy trì khoảng cách an toàn.
Nhưng ngay lúc Cửu Tướng Tu La cùng khu vực trong bóng tối, đột nhiên tách ra hào quang cực kỳ rực rỡ.
Giống như là một vòng mặt trời đột nhiên rơi xuống, chiếu sáng tinh cầu rách nát của hai vị Chúa Tể, cũng chiếu thấu vòng xoáy hắc ám kinh khủng của cấm khu Hắc Ám.
- Khương Nghị sao? Không phải! Hắn hẳn là còn ở phía sau!
- Chúa Tể Vạn Giới sụp đổ? Không phải! Tinh cầu sụp đổ là nổ tung giống như ánh sáng!
- Vạn Giới đã bị cấm khu Cực Lạc đưa đến chỗ Khương Nghị, không thể nào là Vạn Giới.
- Ánh sáng thật mạnh... Các ngươi nhìn kỹ, trong ánh sáng giống như có một chút điểm đen.
Đám người cấm khu Vạn Cổ trầm mặc thật lâu, cho đến khi ánh sáng bắt đầu tụ tập, cường giả thần bí hiển hiện hình dáng, bọn hắn đều la lên đầy khiếp sợ:
- Vũ Trụ Thụ!! Đó là Vũ Trụ Thụ!! Hắn mang đến cái gì!!
Vũ Trụ Thụ vượt qua thời không giáng lâm chiến trường, thân hình khổng lồ nguy nga ngàn vạn dặm, khí tượng chấn thế, hoa mỹ vô hạn, cành cây tráng kiện tuỳ tiện mở rộng mấy trăm vạn dặm mênh mông, mà ở trên phiến lá thì toát ra từng viên tinh cầu nhỏ giống như tinh thần.
Hắn vừa mới giáng lâm, năng lượng Hỗn Độn mãnh liệt cũng đã lao nhanh ra thâm không mênh mông, đánh thẳng vào hai viên tinh cầu Tu La cùng Cửu Tướng trước mặt, để bọn hắn lại có một loại cảm giác thần kỳ ấm áp thư sướng như gió xuân hiếm thấy.
Nhưng, Tu La cùng Cửu Tướng cũng không thèm để ý cái này, mà là Vũ Trụ Thụ tăng lên chạc cây quấn quanh từng quả cầu đen kia.
Trên chạc cây và phiến lá của Vũ Trụ Thụ nhảy vọt giọt nước là tinh cầu Thần cấp, đây đều là mọi người đều biết, chẳng có gì lạ, nhưng lần này, rất nhiều chạc cây vậy mà đều quấn quanh lấy Hắc cầu, giống như là từng quả trái cây màu đen, treo đầy Vũ Trụ Thụ.
Số lượng nhiều đạt hai mươi viên trở lên.
- Lỗ đen?!
Tu La cùng Cửu Tướng trước tiên đã đoán được những trái cây kia, đó rõ ràng là từng cái lỗ đen.
Ở đâu ra nhiều như vậy lỗ đen?
Chẳng lẽ là...
Những tinh cầu Thiên đế cùng các Thiên Đế sụp đổ kia?
Tu La và cả đám người đều hoảng hốt.
Dữ dội như thế sao? Lỗ đen còn có thể di chuyển? Đó cũng không phải là thứ có ý thức như Con trai Hắc Ám cùng cấm khu Hắc Ám như thế này, khu vực các Thiên Đế sụp đổ đi ra chính là năng lượng, là vết sẹo vũ trụ, vô cùng không ổn định, mà lại còn vô cùng táo bạo, bất kỳ vật chất gì tuỳ tiện đến gần đều sẽ vô tình bị xé rách và thôn phệ.
Huống chi là hơn hai mươi cái lỗ đen tụ tập tại khu vực này, chỉ là suy nghĩ một chút cũng làm người ta nghẹt thở.
Vậy mà Vũ Trụ Thụ... lại kéo từng cái đến đây?
Vậy mà lỗ đen... lại dịu dàng ngoan ngoãn như vậy?
Cho dù bọn hắn tận mắt nhìn thấy, những cũng đều khó mà tin tưởng vào con mắt mình.