Đan Hoàng Võ Đế

Chương 3890: Bổ nhào (2)




Quái vật tỏa kim quang như điện, đang đối mặt luồng không khí lạnh, nó như sao chổi va chạm Địa Cầu, bộc phát ra ba động và sóng khí khủng bố, quét sạch dãy núi rừng rậm.

Số lượng lớn núi cao bị băng phong đông kết, ngay sau đó bị kim quang chấn vỡ nát, cây rừng xung quanh lập tức bị tàn phá thành bụi, cuốn về bốn phương tám hướng.

Cự mãng cơ hồ đứng thẳng người lên, tinh văn mặt ngoài pháp lệnh luồng không khí lạnh, ngưng tụ ra Cực Hàn Băng Chùy, như vạn mũi tên được phóng thích, trùng kích quái vật.

Quái vật nhanh chóng xoay tròn, như là một cơn lốc rơi xuống, mãnh liệt chống cự lại băng chùy xâm nhập.

Nhưng băng chùy tương đương với tinh phách của luồng không khí lạnh, có uy lực khủng bố, cứ việc rất nhiều cây đều bị gió lốc tung bay, nhưng còn có bộ phận đả kích ở trên thân quái vật.

Băng chùy chạm đến lông vũ, trong nháy mắt đã nhanh chóng ngưng kết, luồng không khí lạnh lại xuyên thấu lông vũ cùng da thịt, thẳng tới hài cốt.

Khi cự mãng điên cuồng chặn đánh về phía dưới, quái vật cũng bị cưỡng bức định giữa không trung. Cự mãng phóng lên tận trời, thân thể dài đến ngàn mét hướng quấn quanh tới phía quái vật.

Nhưng ngay lúc giờ khắc này, đáy mắt quái vật lấp lóe ý lạnh, toàn bộ chiến khu như là mặt trời nở rộ, từng luồng từng luồng kim quang kinh khủng bộc phát, triệt để đánh nát hàn băng, quái vật điên cuồng gào thét nhấc lên, vung lên móng vuốt, bỗng nhiên giữ lại cự mãng.

Cự mãng gầm thét, há mồm cắn về phía cái cổ quái vật, đồng thời một luồng không khí lạnh càng khủng bố hơn tích tụ trên răng nanh, một khi cắn nặng, sẽ trực tiếp đông kết hồn phách.

Quái vật đồng thời vung lên hai cái móng vuốt, bỗng nhiên bóp lấy đầu cự mãng, trong đôi mắt như là lôi vân nhấc lên, bộc phát ra kim quang hừng hực, đánh tới miệng cự mãng.

Thế này sao lại là luận bàn, quả thực là tranh đấu liều mạng.

Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, quái vật thoáng đưa tới hai móng vuốt tráng kiện phía trên, để đầu cự mãng tránh thoát, hiểm lại càng hiểm tránh khỏi kim quang bạo kích.

- Ngươi thua rồi!!

Quái vật buông móng vuốt phía dưới ra, sáu cánh nhấc lên, kéo lấy cự mãng bay lên, hung hăng đánh tới dãy núi.

Ầm ầm...

Cự mãng va chạm cánh rừng, nhấc lên tinh quang cùng bụi mù, hắn gục ở chỗ này chưa thức dậy, khuất nhục gầm thét.

- Thua thì thua, ngươi khóc cọng lông gì?!!

Lông vũ chỗ trán cự thú nứt ra, giống như là mở ra một con mắt, bên trong có một nam tử tráng kiện đứng đấy.

- Ai khóc, ta là đang mắng ngươi đấy!!

Trên đầu cự mãng có u cục giống như độc giác, bị tầng tầng lân giáp bao trùm, nơi đó là chủ nhân cự mãng.

- Thua thì mắng, gia hỏa không thua nổi, lão tử lười nhác nói cùng ngươi!!

Nam tử bên trên quái vật hừ một tiếng, khống chế quái vật liền muốn rời khỏi.

- Khoan đã, tiếp tục đánh!! Ta cũng không tin ta đánh không lại ngươi...

Cự mãng mãnh liệt đong đưa, giơ lên thân thể ngẩn đầu lên trời gào thét, lân phiến toàn thân run run tỏa cường quang, một luồng không khí lạnh băng phong thiên địa sắp bộc phát, nhưng ngay lúc giờ khắc này, bầu trời đột nhiên rơi xuống một con cự thú, nhìn kỹ, chính là Thái Thản.

Quái vật chú ý tới tình huống trên bầu trời, ngẩng đầu nhìn qua:

- Không phải là ngươi đi hải vực Lạc Tinh sao? Sao ngươi lại...

Ầm ầm!!

Trên lưng Thái Thản đột nhiên dâng lên ba bóng người, thình lình chính là ba tôn chiến binh dưới trướng Vô Vọng.

Một người đầu mọc ra hai sừng, trên lưng giương hai cái cánh, tay cầm cự phủ nặng nề, tên là Thiên Khôi.

Một người bộ dáng đầu lâu, toàn thân đen kịt, trong tay cầm xiềng xích âm trầm, tên là Huyền Sàn.

Cả người khoác trọng giáp, khôi ngô nhanh nhẹn dũng mãnh, trong tay mang theo trọng chùy khoa trương, tên là Hạo Thương.

Bọn hắn như mãnh hổ xuống núi, lao thẳng đến quái vật không có chút phòng bị nào.

- Các ngươi là ai?!!

Quái vật trong chốc lát bộc phát lên mênh mông kim quang, giơ lên sáu cái cánh lớn muốn phản kích, lại bị Hạo Thương bộc phát siêu cấp trọng lực tràng vực xâm nhập, bất luận là chiến khu hay là năng lượng bộc phát đều bị cưỡng ép áp chế, đánh tới mặt đất. Cùng cự mãng vội vàng không kịp chuẩn bị đập vào cùng một chỗ.

Huyền Sàn gào thét xoay chuyển, xiềng xích âm trầm như con rắn độc ra khỏi hang, quấn về phía đầu của quái vật. Một nguồn năng lượng quỷ dị bộc phát, trùng kích toàn thân tinh văn quái vật, tinh văn nở rộ, lúc này lại rối loạn, dẫn phát năng lượng mất khống chế, trực tiếp đánh mất sức chiến đấu.

Thiên Khôi từ trên trời giáng xuống, cự phủ bổ ngang, lấy uy lực khai thiên, bổ về phía quái vật.

Quái vật vừa mới rối loạn, đau đớn kêu rên, kết quả cự phủ nộ phách, vô tình chém đầu nó.

Rống...

Cự mãng vừa muốn gầm thét, ba tôn chiến binh đồng thời rơi xuống đất, sát chiêu kinh khủng giao thoa xuất kích, tuỳ tiện chém đầu nó.

- Tiếp tục!!

Thiên Khôi bay lên không, đánh tới Thái Thản còn đang hạ xuống, chiến khu trăm mét vững vàng kéo siêu cấp thân thể mấy ngàn thước lại, lao thẳng đến tầng mây trên bầu trời, tiếp tục tiến vào sâu trong lục địa.

Huyền Sàn và Hạo Thương mang lên cự mãng cùng quái vật, thu vào quan tài đá phía sau lưng, đuổi kịp Thái Thản, giấu đến bên trong lông tóc nặng nề.

Cùng lúc đó, Khương Nghị cùng Vô Vọng đang từ phương vị khác nhau nhanh chóng tiến lên, gặp được bộ lạc liền cưỡng ép nhổ, gặp được chiến thú so tài liền trực tiếp khống chế.