Đan Hoàng Võ Đế

Chương 3909: Liệt diễm che trời (2)




Bên ngoài xảy ra chuyện gì?

Không phải vừa mới khai chiến sao?

Thu??

Chân thân thua?

Cho dù là chân thân thả bọn hắn ra thì cũng là mang theo Thiên Hoàng Kính, há có thể nói thua liền thua được?

- Không lo được nhiều như vậy! Toàn diện thôi động tế đàn, xuyên suốt tiền tuyến!!

Phân thân cầm đầu đột nhiên gào thét, sắc mặt nghiêm trọng, lộ ra sự kiên quyết cùng điên cuồng.

- Tỉnh lại tế đàn, xuyên suốt tiền tuyến!

Tất cả phân thân đều đồng ý, lập tức khống chế Tinh Thần Thụ tách rời một phần năng lượng, hội tụ đến rễ cây.

- Không cần…

Các cường giả bộ lạc kinh hãi muốn tuyệt.

Bây giờ không thể nào phân thần được, nếu không bình chướng sẽ không kiên trì nổi.

- Mở!!

Tất cả phân thân cuồng loạn gầm thét, ra lệnh toàn tộc phối hợp.

Chỉ cần màn bình chướng có thể kiên trì đến khi bọn hắn mở ra tế đàn, bọn hắn sẽ có thể nhanh chóng hoàn hồn, thôi động Tinh Thần Thụ tiếp tục chống cự, tiếp tục hình thành bình chướng phòng ngự.

Bọn hắn nơi này chính là trọn vẹn mười vị cường giả thất giai.

Tinh Thần Thụ của bọn hắn càng là kho năng lượng cường hãn cấp Nguyên Thần.

Tranh thủ vài phút mà thôi, hẳn là có thể.

Màn bình chướng phía ngoài nhất lắc lư kịch liệt, vỡ vụn giống như sụp đổ, ngay sau đó tầng thứ hai tầng thứ ba.

Lôi triều như biển, cuồng vũ khắp thế gian, cường quang hừng hực như là ánh sáng trên toàn bộ thế giới đều tụ tập tại nơi này, lít nha lít nhít lôi triều như mấy trăm triệu Cuồng Long lao nhanh, gầm thét dã man đụng chạm lấy bình chướng.

Chúa Tể Vô Vọng phát giác được dị dạng, ngang nhiên phóng thích huyết khí, huyết tế thiên tai, thế công bỗng nhiên tăng vọt.

Ầm ầm… bình chướng màn trời tiếp tục phá toái, từ tầng thứ ba đến tầng thứ tám, lại đến tầng thứ chín, cho đến khi va chạm tầng bình chướng tận cùng bên trong hạch tâm nhất.

Ầm ầm! Ầm ầm!! Toàn bộ bộ lạc bị lôi triều triệt để nuốt hết, trong lôi triều không chỉ có ẩn chứa tinh năng kinh khủng, càng có uy lực kiếp nạn, như là tụ tập uy lực toàn thế giới Ách Nạn, diễn biến ra cảnh tượng khủng bố thiên địa sụp đổ, vạn vật suy bại, mang cho con dân bên trong tuyệt vọng vô tận.

- Mở!!

Phân thân giận dữ hét lên, điên cuồng thôi động tế đàn xuyên suốt tiền tuyến.

Một mảnh cường quang mãnh liệt nổ tung từ tế đàn, cơ hồ muốn cùng lôi hải phía ngoài tranh nhau phát sáng.

Theo tế đàn thức tỉnh, sợi rễ xung quanh tung hoành xen lẫn, diễn biến ra một con đường quang ảnh, bạo kích hư không.

Giờ khắc này, trên chiến trường tiền tuyến tại Tinh Thần giới, tế đàn tượng trưng cho Chiến tộc Thương Thiên bộc phát cường quang vạn trượng, chiếu sáng thế giới quang ảnh phiêu miểu vặn vẹo.

Hai vị cường giả thất giai cùng bộ phận cường giả cấp sáu, ngũ giai tọa trấn nơi này, đều tưởng rằng trong bộ lạc có chỉ lệnh gì, sau khi có chút động thân, chắp tay hướng phía trước, muốn gặp mặt chiếu ảnh lão tổ.

Các cường giả đàn trấn giữ trên tế khác cũng đều nhìn lại.

Chẳng lẽ Thương Thiên nơi đó tra được đầu mối gì?

Chiến tộc đại lục Thương Thiên vừa vặn gần Chiến tộc đại lục Ô Mông, hẳn là càng dễ nhanh chóng nhận được tin tức hơn.

Bọn hắn đều nghiêm túc, ngóng nhìn tế đàn Thương Thiên, chờ đợi truyền âm từ nơi đó.

Nhưng ánh sáng nở rộ trên tế đàn lại tăng vọt mãnh liệt, nương theo tiếng oanh minh đinh tai nhức óc truyền khắp không gian tiền tuyến.

Tất cả cường giả trên tiền tuyến, bao quát Nguyên Thần ở bên trong, đều theo bản năng nhắm lại hai mắt, sau đó kích phát tinh năng hội tụ ở đôi mắt, một lần nữa nhìn phía tế đàn Chiến tộc Thương Thiên.

Con đường xuyên suốt, cảnh tượng nơi đó rõ ràng truyền tới nơi này.

Không có cẩm tú sơn hà, không có mây mù che trời, cũng không có tộc dân tụng vịnh, có chỉ là lôi triều khủng bố tràn ngập đất trời.

Tinh Thần Thụ nguy nga mấy vạn mét, tinh quang bàng bạc, gào thét lên tất cả chạc cây, kịch liệt đan dệt ra màn bình chướng tung hoành.

Số lượng lớn tộc dân vờn ở xung quanh, đau đớn kêu rên, điên cuồng gào thét.

Mấy trăm triệu tia lôi triều bao phủ màn trời, hủy diệt thiên địa mang theo cảm giác tuyệt vọng, điên cuồng tàn phá màn bình chướng.

Bọn hắn có thể xác định, đó là bình chướng nội tầng.

- Tộc dân tiền tuyến, trở về Chiến tộc!!

Chín bộ phân thân khàn giọng gào thét chấn động con đường, truyền khắp tiền tuyến.

- Bộ lạc Ô Mông đã đình trệ, cường địch đang tập kích bộ lạc Thương Thiên!

- Màn trời bảo vệ của Tinh Thần Thụ một kích đã có thể phá tan!

- Nguyên Thần Thương Thiên bị áp chế toàn diện!

- Kẻ địch là hai tinh thú cấp Nguyên Thần.

Các phân thân gào thét đột nhiên biến thành tiếng hét thê lương.

Sâu trong lôi triều tràn ngập đất trời đột nhiên hiện ra ánh lửa kinh khủng, cứ việc lôi triều chính là kiếp nạn bá liệt lại hung tàn, nhưng mảnh hỏa triều kia vẫn cưỡng ép gạt ra không gian cùng quang huy.

Một con hỏa điểu che khuất bầu trời xuất hiện ở phía trước bình chướng.

Cánh lớn vung đánh, liệt diễm như biển gầm sôi trào, móng vuốt sắc bén, giam cầm Thần khí Thiên Hoàng Kính, hai con mắt giống như tinh không thâm thúy, thần bí lại uy nghiêm.

Nó há mồm gáy to, một mảnh liệt diễm giống như dung nham tràn ngập ba động hủy diệt, theo lôi triều đánh về phía màn bình chướng.

Bất thình lình một màn không chỉ có để các con dân bên trong Chiến tộc Thương Thiên tuyệt vọng, cũng kinh hãi tiền tuyến tất cả cường giả trên tế đàn lui lại mấy bước, mặt mũi tràn đầy chấn kinh.

Theo lôi triều cùng liệt diễm bộc phát, bình chướng cuối cùng đau khổ kiên trì cũng ầm vang vỡ vụn.

Số lượng lớn chạc cây vỡ nát, bình chướng cũng theo đó tan rã.

Từ lúc vừa mới bắt đầu mấy mảnh khu vực, nhanh chóng lan tràn đến toàn bộ bình chướng.

- Ô Mông đã diệt!

- Thương Thiên….

Chín bộ phân thân tuyệt vọng la lên, con đường bỗng nhiên đứt gãy, cảnh tượng quang ảnh sôi trào lập tức dập tắt.

Quang ảnh pha tạp không gian tiền tuyến khôi phục bình tĩnh.

Nhưng tất cả mọi người vẫn giật mình ở nguyên chỗ, vẻ mặt hốt hoảng.

Quá đột nhiên, quá rung động.

Chỉ vài phút ngắn ngủi mà thôi.

Lôi triều?

Kiếp nạn?

Biển lửa?

Hỏa điểu?

Hai vị Nguyên Thần?

Chiến tộc Ô Mông lại bị diệt tộc.

Thương Thiên đâu! Cũng xong rồi?

Quên sao??

- Không…

Tộc dân trấn thủ của Chiến tộc Thương Thiên bừng tỉnh, điên cuồng thôi động tế đàn, mưu toan xuyên suốt bình chướng.

Nhưng, tế đàn lần lượt thức tỉnh, lần lượt nở rộ ánh sáng, nhưng con đường vẫn thủy chung chưa từng xuất hiện.

Bộ lạc muốn xuyên suốt tiền tuyến, chỉ cần bộ lạc nơi đó mở ra.

Nhưng tế đàn tiền tuyến muốn xuyên suốt bộ lạc, không chỉ cần phải nơi này mở ra, càng cần hơn nơi đó làm ra đáp lại, đây là dự phòng thời điểm tiền tuyến bộc phát chiến tranh, cường địch thông qua tế đàn xâm lấn nội bộ thế giới.

Ba vị Nguyên Thần trên riền tuyến hít vào từng ngụm khí lạnh.

Ô Mông lão tổ chết rồi?

Thiên Hoàng Kính lại bị con hỏa điểu kia khống chế rồi?

Đó cũng là Nguyên Thần cơ mà!! Tuỳ tiện chết như thế?

Đó cũng là Chiến tộc cơ mà! Bị diệt tộc sao?