Đan Hoàng Võ Đế

Chương 3913: Săn Giết (1)




Tất cả Tinh Thần Thụ của các bộ lạc dựa theo mạnh yếu, tập trung xung quanh Tinh Thần Thụ Hằng Vũ, tộc nhân sở thuộc quay thì ngồi xếp bằng xung quanh, liên thủ chống lên màn bình chướng mênh mông.

Đây là màn trời phòng ngự của đại lục Bá Dương khi được toàn bộ tập kết, so với Ô Mông và Thương Thiên là mạnh chừng gấp hai.

Hằng Vũ tin tưởng, phòng ngự như thế này phối hợp với hắn tự mình trấn thủ, thậm chí không cần tiền tuyến trợ giúp, đều có thể vững vàng chống đỡ cường địch xâm lấn. Đương nhiên, muốn phản sát mục tiêu, vẫn cần tiền tuyến trợ giúp.

Mà điều thật sự để Hằng Vũ yên lòng, là Thiên Hà bí cảnh đến.

Thiên Hà cuồn cuộn từ trong biển mây, giống như chín khúc hà triều, quay quanh mặt ngoài màn trời bình chướng.

Hà triều sôi trào mãnh liệt lên mê vụ, hình thành biển mây hoàn toàn mới, bao phủ Chiến tộc Hằng Vũ.

Một gốc Tinh Thần Thụ hình thái phiêu miểu chìm nổi trong Thiên Hà, tỏa ra ánh sáng tươi mát, cùng Tinh Thần Thụ màu mạ vàng phía dưới hình thành sắc thái so sánh mãnh liệt.

Lấy chủ nhân Thiên Hà cầm đầu tộc nhân bí cảnh, đều đứng trên Tinh Thần Thụ, đều cầm Tinh khí, thần thái nghiêm nghị.

Nhìn thấy bọn hắn đến, không chỉ có lão tổ Hằng Vũ nhẹ nhàng thở ra, mà các tộc nhân trong bộ lạc đều tăng lòng tin hơn nhiều.

Đội hình như vậy, ai dám xâm phạm?

Hoặc là không đến, nếu đã tới thì sẽ phải để bọn hắn có đến mà không có về!!

- Đại lục bộ lạc đều tụ họp lại rồi? Tốc độ không chậm nha, Thì ra ngươi lão già này cũng sợ chết.

Chủ nhân Thiên Hà là một nam tử tuấn mỹ, phong thần như ngọc, tóc dài phiêu dật, trên trán rạng rỡ tinh mang, nơi đó là con mắt thứ ba.

Thần khí của hắn chính là bộ y phục chỉnh tề trên người hắn kia —— Phong Thiên Chiến Bào!

- Ô Mông, Thương Thiên, đều không sợ chết, kết quả chết rồi.

Hằng Vũ là một nam tử khôi ngô, so với chủ nhân Thiên Hà thì lại càng anh tuấn, mà phía sau là mười hai cái cánh chim hoàng kim hoa lệ, làm nổi bật tư thái của hắn, càng lộ vẻ thần võ, giống như Chiến Thần bất bại.

Giữa bọn hắn… có ân oán!

Vẻ mặt Thiên Hà có chút âm trầm.

Chết!

Ô Mông cùng Thương Thiên, đều đã chết!!

Đến bây giờ hắn vẫn còn không thể nào tiếp nhận!!

Nguyên Thần, vậy mà lại chết rồi?

Mặc dù hắn không thích cái tên cuồng thần Ô Mông mạnh mẽ đâm tới chiến đấu kia, nhưng không thể không thừa nhận hắn cường hãn.

Nhất là ở trên chiến trường tiền tuyến, Ô Mông càng là bằng vào phương thức chiến đấu cuồng bạo, nhiều lần phá cục. Mà cổ kim tất cả các trận chiến trên tiền tuyến, chỉ cần là vòng chiến do Ô Mông phụ trách, cơ hồ chưa bao giờ để bọn hắn lo lắng qua.

Về phần Thương Thiên, đó càng là người được vị chủ nhân Thiên Hà hắn đây bí mật đến đỡ lên, mấy lần ác chiến trên tiền tuyến, bọn hắn phối hợp còn rất ăn ý.

Kết quả, đều đã chết!!

Hắn thật sự là không tưởng tượng ra được, đến tột cùng là dạng Nguyên Thần thần bí gì, vậy mà lại có thể công phá bình chướng, đồ sát Chiến tộc!!

- Đối phương dám can đảm săn giết Nguyên Thần, chính là tuyên chiến cùng toàn bộ Chiến tộc và bí cảnh chúng ta. Mặc kệ là vì mặt mũi của chúng ta, hay là vì ổn định tại tiền tuyến, đều cần liên thủ lại, mau chóng giải quyết hết bọn hắn!

Hằng Vũ chậm rãi huy động mười hai kim dực sau lưng mình, hào quang màu vàng bành trướng mà loá mắt.

- Bọn hắn có thể liên tiếp săn giết Ô Mông cùng Thương Thiên, tuyệt đối không chỉ là bằng vào thực lực, cũng có mưu kế và chiến thuật.

- Nếu bọn hắn biết tiền tuyến đã chú ý tới bọn hắn, cũng sẽ đoán được chúng ta làm ra ứng đối, có khả năng sẽ che giấu tạm thời.

Thần Nhãn trên trán chủ nhân Thiên Hà đang mở hí, tinh mang như sấm, bắn ra mê quang kỳ dị, để khuôn mặt anh tuấn của hắn lại nhiều hơn mấy phần tà ác.

- Tốt nhất là bọn hắn tiếp tục săn giết. Nếu như che giấu, phiền phức chính là chúng ta, đến lúc đó để đó mặc kệ không thích hợp, nhưng phải lùng bắt khắp thiên hạ, lại phải điều động chí ít ba vị Nguyên Thần.

- Bởi như vậy, không chỉ có sẽ có gặp phải nguy hiểm phục kích, cũng có thể để phòng ngự tất cả Chiến tộc cùng bí cảnh trống rỗng, Nguyên Thần trấn thủ tại tiền tuyến càng không phát huy ra lực lượng vốn có.

Mặc dù Hằng Vũ rất cảnh giác hai Nguyên Thần thần bí này tới đánh lén, nhưng càng hy vọng có thể mau chóng xuất hiện.

Nơi này đã bố trí tốt bẫy, chỉ cần mắc câu, chắc chắn là phải chết.

Nhưng nếu như đối phương lui ẩn nấp thì sẽ có thể biến thành thợ săn, mà bọn hắn sẽ dần dần biến thành con mồi.

Dù sao Chiến tộc cùng bí cảnh cũng không thể nào một mực căng thẳng ẩn núp như vậy, tiền tuyến vĩnh viễn là trọng điểm của bọn hắn.

- Chúng ta không nên di chuyển như gióng trống khua chiêng.

Chủ nhân Thiên Hà nhìn biển mây bình tĩnh xung quanh, đội hình phối hợp như vậy, khẳng định sẽ kinh sợ lui hai Nguyên Thần kia.

Coi như hai Nguyên Thần kia phách lối, lại bá đạo đi chăng nữa, thì cũng đều khó có khả năng trực tiếp tấn công mạnh khu vực phòng ngự do Tam Nguyên Thần phối hợp.

Nếu như thay đổi chiến thuật, có lẽ có thể kích thích hai Nguyên Thần kia tiếp tục tiến công.

- Như bây giờ, chí ít có thể tránh khỏi bọn hắn lại săn giết Nguyên Thần khác. Cũng là không có cách nào.

Hằng Vũ lão tổ khẽ nhíu mày, không hiểu thấu đã chết hai Nguyên Thần, nếu như lại chết thêm một, mặt mũi bọn hắn thực sự là quá khó coi.

- Lão gia hỏa, ngươi cảm thấy hai Nguyên Thần kia là xuất hiện như thế nào?

Chủ nhân Thiên Hà cảm thấy rất kỳ quái, chẳng lẽ là hải vực Lạc Tinh?

- Khó mà nói được.

Hằng Vũ lão tổ có suy đoán, nhưng không chắc chắn lắm.