Khương Nghị không để ý, nếu đã tới tay thì có thể cam đoan cho ăn no mây mẩy.
Linh hồn Đan Hoàng cũng không có nói thêm nữa, chẳng quản nó có thể trưởng thành đến tình trạng gì, nếu đụng phải loại hoàng tộc nguyên thủy thì chính là thiên đại cơ duyên, lấy đi rồi lại nói sau.
Khương Nghị cẩn thận từng li từng tí cố kéo đứt rễ thân.
Tiểu gia hỏa sững sờ, giơ 'Đầu' lên nhìn Khương Nghị trước mặt, bộ dáng vô cùng linh tính.
Linh hồn Đan Hoàng nhắc nhở.
- Chớ nóng vội ra ngoài, trước hết để cho nó quen thuộc với ngươi đã.
Toàn thân tiểu gia hỏa tản ra huỳnh quang màu xanh biếc lại tinh khiết như nước, nó run run người, nhảy đến trên người Khương Nghị, phát ra âm thanh chi chi.
Khương Nghị nhìn kỹ, từ chỗ nào phát âm thanh vậy?
- Khương Nghị, ngươi thật... đã đào được bảo bối rồi.
Linh hồn Đan Hoàng rất rung động, cảm thấy may mắn vì Khương Nghị đã kiên trì, nếu không cơ duyên to lớn như thế này sẽ sượt qua người mất.
Khương Nghị nhẹ nhàng điểm tiểu gia hỏa một chút, cười nói:
- Ta chính là muốn chạm tìm vận may. Nhân sinh mà, xác thực cần phải kiên trì.
Linh hồn Đan Hoàng rất tán thưởng, hoàn toàn quên đi những cái 'Bất đắc dĩ' trước đó của mình.
- Ngoại trừ hiếu chiến ra nó còn có năng lực gì khác không?
- Công dụng kỳ diệu của Thiết Long cổ thụ nhiều lắm, ngươi cứ từ từ phát hiện đi, ta cũng không muốn nói nhiều.
Linh hồn Đan Hoàng không nói thêm lời, rốt cuộc ở trong lòng cũng đã làm quyết định.
Hắn phải bồi đứa nhỏ này trưởng thành, hắn phải chứng kiến tương lai của đứa nhỏ này, hắn càng phải tự mình nhìn một chút, khung cảnh Thiết Long cổ thụ mở ra thiên khung, gào thét khiến cho hoàng tộc thiên hạ rung động.
- Đây là cái gì?
Lúc Dạ An Nhiên nhịn không được muốn leo đến trong hố tìm Khương Nghị thì cuối cùng Khương Nghị cũng đi ra.
- Nhặt được bảo bối.
Khương Nghị đụng đụng tiểu gia hỏa trên vai, kích cỡ chỉ tương đương ngón cái, không nhìn kỹ còn không nhìn thấy.
- Cảm ơn.
Lý Dần mỉm cười, đưa tay bắt lấy, nhét vào trong miệng.
- Ngươi… chết tiệt, ngươi phun ra cho ta!
Khương Nghị sững sờ, luồn một chân lên, đá vào trên bụng Lý Dần.
- Oa a...
Lý Dần vội vàng không kịp chuẩn bị, quỳ trên mặt đất, đem 'Sợi rễ' vừa nuốt xuống phun ra.
- Ai nói cho ngươi là cái gì cũng đều có thể ăn?
Khương Nghị tranh thủ thời gian nhặt 'Sợi rễ' lên, cẩn thận từng li từng tí lau đi dịch nhờn phía trên.
- Không phải đào cho ta sao?
Lý Dần đau đến ngoác mồm.
- Đây là cái gì?
Lần đầu tiên Dạ An Nhiên nhìn thấy Khương Nghị khẩn trương như vậy.
- Con ta!
Sau khi Khương Nghị xác định sợi rễ không việc gì, liền vui vẻ cười nói
-...
Dạ An Nhiên dở khóc dở cười, làm nửa ngày, ngươi ở bốn chỗ đào hố là đi đỡ đẻ cho Dược sơn sao?
- Hồn Thiên thánh địa tính sai rồi, hắc hắc. Rời khỏi nơi này trước, trên đường đi ta giải thích cho cô nghe.
Khương Nghị lấp xong hố liền mang theo Dạ An Nhiên và Lý Dần rời khỏi Dược sơn.
- Ta cần làm sao mới cho nó ăn được đây?
Trên đường, Khương Nghị thỉnh giáo Đan Hoàng.
Linh hồn Đan Hoàng Đạo:
- Mỏ kim loại làm món chính, vũ khí làm điểm tâm. Đừng sợ lãng phí, chỉ cần có thể nuôi nấng nó lớn lên, tất cả lãng phí của ngươi đều là đáng giá.
- Nó đây là coi như rễ, hay là mầm cây?
- Chỉ có thể coi là rễ, chờ ngày nào đó nó mọc ra mầm non, mới có thể xem như là mầm cây. Nói như thế nào đây, thật giống như tương lai ngươi để Dạ An Nhiên hoài...
- Ừm?
Khương Nghị đang khiêm tốn thỉnh giáo thì Đan Hoàng lại ngừng lại:
- Được rồi, tự ngươi hiểu đi.
- Hoài cái gì?
Khương Nghị kỳ quái, ngược lại là hỏi lại.
- Không có gì, tự mình hiểu đi.
- Ta không hiểu được, ngài kiến thức rộng rãi, các vấn đề đều có nghiên cứu.
- Vấn đề này ta không có nghiên cứu.
- Vậy thì giới thiệu đơn giản thôi, tự ta hiểu.
Linh hồn Đan Hoàng trầm mặc một hồi.
- Ngươi coi nó như là quả trứng, là sinh mạng, nhưng còn không có phá xác.
- Thế này sao, đã hiểu.
Khương Nghị chạy ra rất xa, sau khi xác định bốn phía không có nguy hiểm, liền đem 'Sợi rễ' từ trong ngực ra.
Dạ An Nhiên, Đao Hoàng, Lý Dần đều tiến đến phía trước, ngạc nhiên nhìn tiểu gia hỏa 'Hoạt bát' trên tay Khương Nghị.
- Cái này gọi Thiết Long cổ thụ, cũng có tên là Thiết Huyết Chiến Thụ, Thông Thiên Long Cốt...
Khương Nghị hưng phấn giới thiệu tình huống của tiểu gia hỏa cho bọn hắn.
- Làm sao ngươi biết nhiều như vậy? Nó tương lai cũng sẽ trưởng thành đến mấy ngàn mét cao sao? Nó còn có thể mình đi lại sao? Cao mấy ngàn mét, mấy ngàn nhánh cây, còn có thể đi tới khắp nơi?
Dạ An Nhiên khó có thể tưởng tượng hình ảnh kia, lại có thể cảm nhận được thật sâu tiềm lực của loại Thụ Yêu này, trách không được Khương Nghị lại kích động đến như thế.
Lý Dần kinh ngạc trừng to mắt, tiểu gia hỏa chỉ lớn chừng ngón cái, tương lai có thể phá tời sao?
Thế giới này quá điên cuồng.
- Chuyện ta biết rất nhiều.
Khương Nghị bưng lấy tiểu gia hỏa, cười tươi như hoa.
Bảo bối, đây thật sự là đại bảo bối.
- Ngươi biết nhiều lắm?
Dạ An Nhiên im lặng, đụng phải loại chuyện đó liền xem như giả vờ ngây ngốc sao?
- Có phải cô có một thanh kiếm hay không?
Khương Nghị ngẩng đầu nhìn Dạ An Nhiên.
- Làm gì?
- Thức ăn của nó là sắc, cho nó ăn.
- Khó mà làm được, đó là kiếm của mẫu thân ta.
- Vậy sao.
Khương Nghị gãi gãi đầu, nhớ tới Hoa Vị Ương và Diêm Lâu trong thanh đồng tiểu tháp, lập tức luồn ý thức vào.
- Đem nhẫn không gian của ngươi ra đây.
Khương Nghị tìm được Diêm Lâu đang tạm giam một mình.
- Nằm mơ!
Diêm Lâu khôi phục khí sắc không ít, mặt âm trầm ngồi ở trong góc.
Nhẫn không gian của hắn không phải phàm phẩm, không chỉ có không gian ba trăm mét, còn có thể tự hấp thu linh khí trong thiên địa. Bên trong có núi có hồ có thác nước, hoa cỏ cây cối, linh điểu ngư trùng, tựa như là một tòa sơn cốc tĩnh mịch. Bên trong còn có rất nhiều đan dược, Linh Bảo, đấy là bảo khố của hắn.