- Lúc ấy hắn đánh lén, nhìn không rõ ràng, nhưng nếu như gặp lại, ta nhất định có thể nhận ra hắn.
- Tự tin như vậy?
- Ngữ khí đây của ngươi là thế nào? Ngươi biết mình đang nói chuyện cùng ai không?
Úy Thiên Lang rất cao ngạo, bình thường ngay cả đệ tử trong thánh địa hắn đều không để ý tới, cái tên không biết từ nơi nào xuất hiện này lại còn dám nói chuyện với hắn như thế.
- Ta thật phục những đệ tử thánh địa các ngươi đây, có phải có chút quá cao ngạo rồi hay không? Các ngươi nên rời khỏi thánh địa đi ra bên ngoài lịch luyện mấy năm. Mỗi ngày ở trong thánh địa, hưởng thụ các tài nguyên, hưởng thụ sự ủng hộ của một đám người, ngoại trừ tu luyện thì chính là luận võ, các ngươi đã trải qua khảo nghiệm sinh tử chân chính chưa?
Khương Nghị đều thay bọn hắn đáng thương, tự cao tự đại, cuồng ngạo phách lối, tự cho rằng lưng tựa tên thánh địa thì không có bất cứ kẻ nào dám khiêu khích.
- Chết tiệt, ngươi bị đổ nước vào não rồi sao?
Úy Thiên Lang cau chặt lông mày, không viết từ đâu lại xuất hiện một tên ngu xuẩn.
Đây là đang giáo huấn hắn sao?
Xem mình là cái gì rồi.
- Ta à, là vì tốt cho ngươi thôi.
Khương Nghị đưa tay tháo mặt nạ của Tiêu Phượng Ngô bên cạnh xuống.
- Quen biết không?
- Hắc hắc... Đã lâu không gặp.
Tiêu Phượng Ngô nhe răng cười, mặt đất dưới chân băng liệt, đá vụn loạn tung tóe, hai chân hắn ép chặt mặt đất, nháy mắt đã tấn công, hắn nắm chặt trọng quyền đánh thẳng đến Úy Thiên Lang.
- Là ngươi?
Sắc mặt Úy Thiên Lang đại biến, nhưng căn bản không kịp né tránh.
Bành!
Nắm đấm của Tiêu Phượng Ngô mang theo lực lượng bạo tạc kinh khủng đánh vào phần bụng Úy Thiên Lang.
Thân thể Úy Thiên Lang bỗng nhiên cong lên, phía sau lưng đều nhô ra cả một đường cong, miệng mở lớn, nước bọt văng ra, bị đánh bay một đường.
Khương Nghị triển khai hỏa dực trong nháy mắt mang theo liệt diễm nóng hổi đưa tay bóp lấy Úy Thiên Lang, kéo hắn phóng tới không trung.
Tiêu Phượng Ngô phóng lên bắt lấy mắt cá chân Khương Nghị, nhìn các đệ tử thánh địa phía dưới hô to
- Mấy ca, đừng tiễn nữa.
- Các ngươi là...
Úy Thiên Lang đau đến méo mặt, không đợi hắn phản kháng tránh thoát, Khương Nghị đã nâng móng vuốt bên trái bỗng nhiên đập vào trên gáy của hắn.
Con mắt Úy Thiên Lang đảo một vòng, hôn mê bất tỉnh.
- Bọn họ là ai?
Các đệ tử Hồn Thiên thánh địa đều sửng sốt một chút, một hồi sau mới bỗng nhiên biến sắc.
- Đường Diễm?
- Đó chính là Đường Diễm?
- Hỗn đản này có bệnh sao? Phụ mẫu nó, có thể bắt người như thế sao?
- Cái này thì ai phòng được?
- Quá phách lối! Quá phách lối rồi!
Thánh địa đệ tử vừa sợ vừa giận, hoang mang rối loạn đuổi theo.
Thanh Phong cứ thế đứng nguyên tại chỗ, nhìn đệ tử thánh địa phóng đi xa, lại nhìn lại đoàn liệt hỏa lao vùn vụt giữa bầu trời kia.
Đây là đang xảy ra chuyện gì?
Hỏa dực màu vàng, biểu tượng của Đường Diễm?
Hắn ép buộc thiên tài thánh địa?
Trong đầu hắn nhét gan hổ sao?
- Quá độc ác! Không có ai chơi như hắn vậy cả!
Thanh Phong gian nan nuốt ngụm nước bọt, cẩn thận từng li từng tí nhìn trái phải một cái, nhanh chân phóng đi.
- Xảy ra chuyện gì?
Bọn người Thác Bạc Hoằng vội vã đuổi tới, ở đối diện chặn ngăn Thanh Phong đang kinh hoảng thoát khỏi hiện trường.
Mặt mũi Thanh Phong trắng bệch, gấp gáp hô to gọi bậy.
- Không liên quan đến ta, thật không liên quan đến ta. Là một tên trong đội chúng ta, đột nhiên kéo bằng hữu tới, mời ta dẫn bọn hắn đuổi kịp Úy Thiên Lang. Nói cái gì... Cái gì... Đúng rồi! Nói là bọn hắn biết người Úy Thiên Lang truy sát ở đâu, có thể lĩnh thưởng! Ta không muốn nhiều như vậy, ta chỉ mang bọn hắn tới, ai biết...
Thanh Phong đều muốn khóc.
- Nói điểm chính!
- Ai đưa bằng hữu tới, kéo bằng hữu tới làm gì?
u Dương Yên lớn tiếng quát tháo.
- Chính là một tên trong đội ngũ chúng ta, từ ban đầu đã có ở đó rồi. Ta không biết tên là gì, ta thật không biết.
- Không, bây giờ biết.
- Hắn rất có thể chính là Tiêu Phượng Ngô! Chính là cái tên khiêu khích Úy Thiên Lang kia.
Thanh Phong cảm giác đầu lưỡi mình đều có chút không bị khống chế.
Thác Bạt Hoằng gắt gao nhìn chằm chằm Thanh Phong:
- Hắn kéo bằng hữu nào tới?
Thanh Phong đưa vẻ mặt cầu xin:
- Nếu ta không có đoán sai, thì chính là... Đường Diễm!
Tê...
Các đệ tử Hồn Thiên thánh địa hít vào ngụm khí lạnh.
Đường Diễm?
Đường Diễm phối hợp tên Tiêu Phượng Ngô kia bắt sống Úy Thiên Lang?
Cứ quang minh chính đại đi đến trước mặt như vậy, rồi bắt đi?
Tên này thật đúng là điên.
Còn có thể bắt người như thế sao?
Bọn hắn đối với thánh địa không có kính sợ dù chỉ là một tơ nào sao.
- Tiêu Phượng Ngô cùng Đường Diễm là một đám?
Thác Bạt Hoằng cau chặt lông mày, lại nói, tên gia hỏa không muốn mạng kia không thấy xuất hiện ở chỗ nào, thì ra là kéo đoàn đến đây.
- Đuổi!!
u Dương Yên lập tức kêu gọi đám người đuổi theo.
Tuyệt đối không thể để Đường Diễm mang theo Úy Thiên Lang đi, bằng không khi bọn hắn trở về sẽ không có cách nào bàn giao với sư tôn trong thánh địa.
Đây chính là liên quan đến mặt mũi của thánh địa.
…
- Ngươi sẽ xử lý Úy Thiên Lang như thế nào?
Na Yêu mang theo bọn người Chu Thanh Thọ tìm được Khương Nghị.
Ánh mắt các nữ đệ tử Vô Hồi thánh địa phức tạp nhìn Khương Nghị.
Thiên tài thánh địa, nói bắt liền bắt, dễ dàng như vậy sao?
- Sẽ không liên lụy Vô Hồi thánh địa.
Khương Nghị mở hộp gấm ra, đem bình ngọc chứa năm giọt thánh huyết đưa cho Khương Uyển Nhi, Yến Khinh Vũ, Tiêu Phượng Ngô, Cổ La, còn có Chu Thanh Thọ.
- Cảm ơn ca ca.
Khương Uyển Nhi kích động hung hăng ôm lấy Khương Nghị, thánh huyết, trước đó đã tận mắt nhìn thấy qua thánh huyết từ trên trời giáng xuống, nhưng bị cường giả các phương điên cuồng cướp đi, bọn hắn ngay cả tư cách nhúng tay đều không có. Không nghĩ tới, ca ca vậy mà lại thay nàng chuẩn bị một giọt.