- Buông Tịch Nhan ra, chặt hai chân cô ta.
Lúc này, các Luyện Đan sư bỗng nhiên cao giọng la lên, biểu hiện rất nghiêm túc, ánh mắt lại có chút sốt ruột.
Vậy mà lại có thể phân tích ra hai loại dược liệu hoàn toàn không có chú ý tới, cái này cũng mang ý nghĩa khả năng vẫn còn. Cho nên tiến hành theo chất lượng, trước tiên thử hai cái chân một chút, sau đó lại luyện cả người.
Rầm rầm...
Xiềng xích nặng nề chậm rãi hạ xuống, đem Tịch Nhan nhìn không còn ra con người bỏ vào trên đài cao.
Tịch Nhan hấp hối, vẻ mặt ngốc trệ.
Nàng chuẩn bị từ bỏ.
Cả đời mình thật đáng thương, có cái gì đáng để lưu luyến. Từ khi sinh ra đến khi thức tỉnh linh văn. Từ khi tông môn đuổi đi, đến tỷ tỷ phản bội. Từ linh văn bị phế, đến lưu vong n Oán tràng. Vận mệnh nàng đều giống như đang bị trêu cợt, trào phúng.
Rốt cuộc cũng thăng hoa linh văn, cùng Ma Nữ hưởng một sinh mạng, giống như muốn bắt đầu lại tất cả, nhưng lại bị thánh địa bắt, xẻo thịt lấy máu, tàn nhẫn tách rời.
Cả đời này, chung quy cũng chỉ là một vở bi kịch.
- Ma Nữ, thân thể này, thuộc về ngươi. Linh hồn của ta, cũng thuộc về ngươi. Ta... Từ bỏ...
Tịch Nhan giật giật đôi môi khô khốc, chậm rãi nhắm mắt lại.
Nhưng, thời điểm hai mắt đang hoàn toàn bị bóng đêm che khuất, nàng lại theo bản năng trừng mắt lên nhìn. Trong tầm mắt mơ hồ giống như có một hình dáng quen thuộc đang bước nhanh về phía nàng.
- Là hắn?
Bờ môi Tịch Nhan khẽ nhúc nhích, lộ ra một nụ cười nhạt.
Trước khi chết, còn tưởng tượng ra hắn.
Hẳn là trong cả đời ngắn ngủi này của mình, hắn chính là một tia sáng duy nhất đi ngang.
- Ta đến rồi!
Khương Nghị cố ý dùng ngữ điệu bình thường, gọi tên tráng hán đang đi tới lại.
- Ừm?
Tịch Nhan nhắm lại một lần nữa sau đó lại lần nữa mở ra, ánh mắt từ mông lung đến mơ hồ, dần dần đã rõ ràng.
Giọng nói mày… sao lại giống hắn như thế.
Khương Nghị bước nhanh đi bên cạnh đến Tịch Nhan, thấp giọng một câu.
- Ta tới rồi.
Tịch Nhan chậm rãi mở to đôi mắt nhìn chằm chằm thiếu niên xa lạ trước mặt, bên tai quanh quẩn âm thanh quen thuộc.
- Là ta, ta tới rồi đây.
Khương Nghị khẽ nói, không để lại dấu vết đưa vào trong miệng nàng một viên Kim Nguyên Đan.
Bổ khí, chấn hồn, điều trị thương thế.
Tịch Nhan khẽ nhếch môi, nhìn chằm chằm hắn, hai mắt ấm áp, dần dần mông lung.
Đây không phải là mơ sao?
Khương Nghị nhìn thân thể rách mướp của Tịch Nhan, lên cơn giận dữ, đỏ ngầu cả mắt.
Đây là chuyện Luyện Đan sư làm sao?
Bọn súc sinh này!
- Ngươi làm gì đấy?!
Đột nhiên có một tiếng giận dữ gầm lên vang vọng trong cung điện, tức giận, khàn giọng, lại gần như cuồng loạn.
- Đồ hỗn trướng ngươi, ngươi nhét cái gì vào trong miệng cô ta? Ngươi cho cô ta ăn đan dược? Ngươi điên rồi! Chúng ta đang phân tích thành phần dược liệu, ngươi lại mớm thuốc cho cô ta? Đầu ngươi bị chó gặm rồi hay sao?!
Một vị Luyện Đan sư tóc trắng xoá tức giận không kiềm chế được, hai mắt trừng trừng, mặt mũi đỏ lên.
Thiên Hỏa cung nhanh chóng an tĩnh lại, số lượng lớn ánh mắt đồng loạt nhìn sang.
- Trưởng lão, nói chuyện không nên quá khó nghe.
Khương Nghị đứng dậy, ngăn ở trước mặt Tịch Nhan.
Tịch Nhan thất thần nhìn bóng lưng trước mặt, đôi môi khẽ run, nước mắt tràn mi.
Là hắn.
Hắn tới rồi.
- Đồ hỗn trướng, ai bảo ngươi tiến vào Thiên Hỏa cung, ai bảo ngươi lên đấy. Ngươi quấy nhiễu luyện đan, phá hư kế hoạch chúng ta, ta không cần biết ngươi là ai, nhất định phải mời Thánh Chủ, đem ngươi xử tử. Đừng tưởng rằng ngươi là thánh văn thì có thể không cố kỵ gì. Ly Hỏa thánh địa chúng ta không thiếu thánh văn, mỗi một thời đại đều có bốn tên hoặc có thể là năm tên.
Lão nhân kia tức giận không kiềm chế được, một bên gầm thét một bên xông lên đài cao.
- Hắn cho Tịch Nhan cho ăn đan dược?
- Ngươi không phải Luyện Đan sư, ngươi đến xem náo nhiệt gì chứ?
- Ai để cho hắn đây, chán sống rồi sao?!
Các Luyện Đan sư khác liên tiếp kịp phản ứng, nhao nhao căm tức nhìn lên Diêm Lâu, cao giọng quát mắng.
Bọn hắn tụ trong Thiên Hỏa cung gần một năm, dốc hết tâm huyết nghiên cứu thành phần đan dược, trước mắt đã thấy là sắp thành công rồi, sao có thể dễ dàng tha thứ chuyện như vậy.
- Hắn điên rồi?
Bọn người Mục Sùng Vân đều hai mặt nhìn nhau, làm sao lại làm ra loại chuyện ngu xuẩn như thế này?
- Tất cả đứng lại cho ta!
Khương Nghị đột nhiên quát lớn, âm thanh mát lạnh vang dội, ánh mắt bén nhọn cũng át hết bọn thị vệ vừa muốn xông tới.
- Biết vì sao ta lại từ Thiên Khải bí cảnh trở về không? Có còn muốn đan dược truyền kỳ hay không?
Khương Nghị xem chừng đã đến giờ, không thèm đếm xỉa gì nữa!
Tràng diện vừa muốn xao động lại bất thình lình bị một câu kiềm chế lại.
Không phải sợ sệt, mà là ngây ngẩn cả người.
- Thả Khương Hồng Võ xuống!
Khương Nghị tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, lớn tiếng quát lên ra lệnh.
- Cái gì?
Bọn thị vệ hai bên trên đài cao hai mặt nhìn nhau, vị thiên tài thánh địa này muốn làm gì?
- Thả Khương Hồng Võ ra, ta từ Thiên Khải bí cảnh đã đạt được cơ duyên mới, có thể trợ giúp luyện chế đan dược truyền kỳ.
Khương Nghị kéo cuống họng bịa chuyện, biểu hiện rất cường thế rất tự tin, thậm chí có chút tức giận.
- Đem Khương Hồng Võ buông ra, ta có thể kích phát ra toàn bộ thành phần dược liệu trong thân thể của hắn. Thời gian có hạn, ta đã vội vã trở về, chính là vì cái này.
Khương Nghị chỉ vào bọn thị vệ bên cạnh hô to.
- Chậm trễ thời cơ, các ngươi ai có thể phụ trách.
- Cái này...
Bọn thị vệ đều nhìn về những Luyện Đan sư kia, đều không nghĩ ra.
Các Luyện Đan sư cau mày trao đổi ánh mắt, cũng đều nhìn về phía Khương Nghị.
- Thứ gì có thể kích phát ra thành phần dược liệu?
- Cái này...
Khương Nghị lấy Hoá Sinh Bát ra, kích thích thủy triều xoay tròn bên trong, tràn ngập ra uy lực thôn phệ cường thịnh, không ngừng dẫn dắt Hỏa nguyên lực trong Thiên Hỏa cung liên tục hội tụ vào bên trong.
Các Luyện Đan sư kỳ quái nhìn sang
- Đó là cái gì?