Đan Hoàng Võ Đế

Chương 462: Nhanh nhẹn dũng mãnh (1)




Vạn Hỏa Pháp Tràng yên lặng ba ngàn mét dưới đất rõ ràng hiện ra, thủy triều từ bốn phương tám hướng lao nhanh xuống, nuốt sống vô số tế đàn, càng nuốt sống dung nham ở phía dưới.

Rống...

Liệt diễm bên trong Vạn Hỏa Pháp Tràng oanh minh kịch liệt như có Hỏa Linh chân thực đang gầm thét, lít nha lít nhít bọt khí hòa với ánh lửa phóng lên tận trời.

Các lão giả trấn thủ nơi này liên tiếp xuất hiện, nhưng cũng bị sóng lớn vén lui.

Vô Hồi Thánh Chủ nâng hai tay tế ra bí khí màu bạc, sau một tiếng nói nhỏ, bí khí oanh minh, tăng vọt gấp mấy trăm lần, giống như là một cây trụ trời, từ trên trời giáng xuống, đâm xuyên qua Vạn Hỏa Pháp Tràng.

Ầm ầm!

Bạo tạc càng kinh khủng vang vọng lòng đất như vô số núi lửa bộc phát trong nháy mắt, trùng kích dưới lòng đất, quét sạch cả Ly Hỏa thánh địa.

Vô Hồi Thánh Chủ không có chút uy nghi Thánh Chủ nào, tiện tay đã cuốn đi mấy tế đàn bên cạnh mình, sau đó nhanh chóng rời khỏi, thừa dịp Ly Hỏa thánh địa triệt để hỗn loạn, liền nhanh chóng đi đến các cung điện khác.

Đan Đỉnh điện!

Đan Đỉnh điện bị thủy triều nuốt hết, nhưng trước tiên đã chống lên bình chướng, chống cự lực lượng kinh khủng trùng kích.

Nhưng...

Vô Hồi Thánh Chủ đứng từ xa bạo tạc, thủy triều đại bạo động, giống như là từng con Ác Long rời khỏi vực sâu cuốn tới phía Đan Đỉnh điện.

Đan Đỉnh điện lay động, số lượng lớn đan dược bình ngọc cất giữ trong đấy đều rơi xuống.

Các hộ giả bên trong cực lực giữ vững chắc pháp trận, nhưng...

Một cỗ nguồn năng lượng kinh khủng lại va chạm vào, cả tòa cung điện đều nhanh chóng sụp đổ.

Toàn thân Vô Hồi Thánh Chủ nở rộ tia sáng, che giấu bộ dáng, phất tay cuốn đi số lượng lớn linh đan, sau đó lao thẳng đến bí cảnh Ly Hỏa Thánh Chủ bế quan.

Nàng vô cùng hiểu rõ nơi này, không phải bởi vì đã từng tới qua, mà là thời điểm Ngụy Thiên Thu phá huỷ dược viên đã bắt đi một vị trưởng lão, từ chỗ của hắn moi ra bố trí tại Ly Hỏa thánh địa.

Có ba địa điểm quan trọng, Vạn Hỏa Pháp Tràng, Đan Đỉnh điện, còn có... bí cảnh Ly Hỏa Thánh Chủ bế quan, cũng chính là tẩm điện!

Nếu đều đã muốn làm lớn chuyện, sau này khẳng định sẽ phải khai chiến, sao không thừa dịp hỗn loạn, càn quét chút bảo bối.

Ly Hỏa thánh địa tiếp tục hỗn loạn thật lâu.

Bởi vì thánh địa vẫn còn đang liên tục bị dìm trong nước, mà Vạn Hỏa Pháp Tràng lại sụp đổ, vô số lửa cháy cũng xông ra.

Thủy hỏa giao hòa, giống như là hai con mảnh thú đón đầu chạm vào nhau, chém giết hỗn loạn, mang đến cho Ly Hỏa thánh địa tai nạn hủy diệt.

- Aaa… !!

Ly Hỏa Thánh Chủ ở bên trong thủy triều điên cuồng gào thét, hắn cuốn qua triều cường, phóng lên tận trời.

Xa xa, Vô Hồi Thánh Chủ cũng theo sát đi ra, chỉ vào hắn gầm thét.

- Lão Ly Hỏa, ngươi muốn vây chết ta tại thánh địa? Khinh người quá đáng! Không biết liêm sỉ! Ta phải chiêu cáo thánh địa thiên hạ, Ly Hỏa thánh địa... là vùng đất lưu manh!

Ly Hỏa Thánh Chủ vừa muốn giận dữ mắng mỏ lại phải cưỡng ép ngừng lại.

Dù sao cũng là Luyện Đan sư, tôn quý cao ngạo, không có mắng người, hắn cứ há to miệng, cả nửa ngày cũng không nói ra được một câu.

Đám người Đường Thiết Bình cũng liên tiếp xông ra khỏi thủy triều, tức giận có khó có thể dùng tin được mà nhìn Ly Hỏa thánh địa bị thủy triều cùng hỏa diễm nuốt hết.

Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

Ly Hỏa thánh địa làm sao thế này?!

Huyễn cảnh sao?

Ác mộng sao?

Đây không phải là sự thực.

Vô Hồi Thánh Chủ lớn tiếng quát tháo

- Hỗn trướng! Vô Hồi thánh địa ta sẽ không để yên cho ngươi!

- Vô Hồi Thánh Chủ, ngươi hủy Ly Hỏa thánh địa ta!

Ly Hỏa Thánh Chủ lên cơn giận dữ, âm thanh cũng đều đang run rẩy.

Vô Hồi Thánh Chủ giận dữ mắng mỏ

- Rõ ràng là ngươi gài mưu hại ta, lão già, điên rồi sao, vậy mà không tiếc hủy thánh địa mình muốn mai táng ta! Giết địch một trăm, tự tổn ba mươi ngàn, làm sao ngươi lại nghĩ ra được hả? Ngươi không sợ sau khi ngươi chết, các lão tổ tông Ly Hỏa ở trong Địa Ngục bóp chết ngươi sao?!

- Ngươi... Ngươi... Ta... Ta... Oa...

Ly Hỏa Thánh Chủ tức giận đến nỗi phun ra một ngụm máu tươi.

- Vô Hồi Thánh Chủ, rốt cuộc ngươi đã làm gì?

Đường Thiết Bình phản ứng đầu tiên, khốn kiếp, đây không phải huyễn cảnh, đây hoàn toàn là sự thật.

- Vô Hồi Thánh Chủ, ngươi khinh người quá đáng!

Điện chủ các điện nhao nhao nhìn về phía Vô Hồi Thánh Chủ, lên cơn giận dữ, hai mắt sung huyết.

- Ha ha!

Vô Hồi Thánh Chủ đột nhiên cất tiếng cười to:

- Ta hiểu được, các ngươi là muốn hủy Ly Hỏa thánh địa, sau đó giá họa tại ta, để thánh địa thiên hạ lên án, hủy Vô Hồi thánh địa ta. Giỏi tính toán, thật giỏi tính toán.

- Ngươi... thả rắm!

Đường Thiết Bình không để ý hình tượng, chửi ầm lên.

Ngươi tính là cái gì chứ, đáng để chúng ta hủy thánh địa đi mưu hại ngươi sao?

Ngươi ngốc, hay là coi chúng ta ngốc.

Chết tiệt, đây thật sự là chủ một thánh địa sao? Lời nói đơn giản là đang kéo xuống trình độ trí thông minh của thánh địa.

- Các ngươi giải thích cho ta, đây rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì? Bản Thánh Chủ là đến đàm phán, kết quả thánh địa các ngươi vậy mà lại... dâng hồng thủy? Đường đường thánh địa luyện đan, vậy mà lại làm chuyện như thế này? Các ngươi không sợ người trong thiên hạ cười nhạo sao! Ta không tin, rõ ràng các ngươi muốn hại ta. Nếu như không cho ta một lời giải thích, hôm nay ta sẽ không đi.

Vô Hồi Thánh Chủ trắng trợn hét to, trong lòng thật sự quá thoải mái.

Ngay cả chính nàng cũng đều không có nghĩ đến, đã vậy chuyện còn quá thuận lợi.

Thủy triều, liệt diễm, những ngọn núi cao sụp đổ, bao phủ cả hoang nguyên. Đây là phong cảnh đẹp nhất nàng nhìn thấy đời này.

- Ngươi còn không đi? Ngươi muốn chạy cũng đều không chạy được!

Ly Hỏa Thánh Chủ tức giận thét lên ra lệnh:

- Vây lại cho ta!

- Ly Hỏa Thánh Chủ mưu hại không thành, muốn động thủ. Ngụy Thiên Thu, dẫn người rút khỏi Hoang Mãng nguyên, ta tự mình giữ bọn hắn.