- Thánh Chủ, chúng ta rời khỏi nơi này trước. Ly Hỏa thánh địa điên rồi. Thù hôm nay, hôm nào chúng ta lại báo sau!
Ngụy Thiên Thu ở phía xa kịp thời hô to, đúng vậy, đã tới lúc nên rút lui.
Nếu tiếp tục náo loạn thì không có lời gì để nói nữa.
- Chúng ta đi trước, việc này còn không xong đâu!
Vô Hồi Thánh Chủ giận dữ quát tháo, tản lỗ đen ra, về tới cung điện của mình.
- Đứng...
Các điện chủ muốn ngăn cản, nhưng biết rõ ngăn không được.
Lão nữ tử này quá nhanh nhẹn dũng mãnh.
Ly Hỏa Thánh Chủ bình phục lồng ngực, huyết khí lại nhấc lên cao, giận dữ quát tháo:
- Cứu người trước! Tra rõ ràng rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì cho ta!
Thủy triều cuồn cuộn lao nhanh, tuôn sâu vào trong Hoang Mãng nguyên, thủy triều ở giữa Thánh Địa sơn càng ngày càng thấp. Nhưng, Vạn Hỏa Pháp Tràng đã sụp đổ, liệt diễm lại tiếp tục sôi trào, để đám người mới may mắn sống sót từ trong thủy triều lại đứng trước liệt hỏa đốt cháy.
Bọn người Đường Thiết Bình nhanh chóng dập tắt lửa, cố gắng ổn thõa hỗn loạn.
- Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
- Ai có thể nói cho ta biết biển động từ đâu tới không?
- Ly Hỏa thánh địa đang tính toán Vô Hồi Thánh Chủ sao? Cần bỏ ra cái giá lớn như vậy sao!
- Lần đầu tiên ta biết Ly Hỏa thánh địa lại còn có một mặt nóng nảy như thế, quả thực là muốn cùng chết chung sao.
- Đổ nước vào não rồi à? Cái này rõ ràng là Vô Hồi thánh địa tính kế Ly Hỏa thánh địa.
Hơn trăm vạn người đến xem náo nhiệt trên Hoang Mãng nguyên chật vật từ trong nước bùn đứng lên, sợ hãi khắp nơi, nghị luận ầm ĩ, chỉ là, tất cả đều chưa tỉnh hồn.
- Hắn làm sao làm được?
Toàn thân Phượng Bảo Nam ướt nhẹp, đứng trên thảo nguyên ngóng nhìn liệt hỏa ngập trời tại Ly Hỏa thánh địa.
Hắn đã nghĩ qua tất cả các tình huống, duy chỉ không nghĩ tới vậy mà xuất hiện một mảnh biển động, nuốt hết Ly Hỏa thánh địa, càng che mất cả Hoang Mãng nguyên.
Một mình đột nhập, trong thời gian rất ngắn đã làm loạn toàn trường.
Cái này xác định là do Khương Nghị làm sao?
Hắn chỉ là Linh Nguyên cảnh mà thôi, có thể tạo ra trường hợp như vậy ư?
Tuy nhiên... Quá kích thích!
Sự kiện này tuyệt đối có thể oanh động đến thánh địa thiên hạ!
Chờ Khương Nghị bại lộ thân phận, tuyệt đối sẽ nhất chiến thành danh, thịnh truyền đến thánh địa khắp thiên hạ.
- Hoang Mãng nguyên sắp náo nhiệt rồi! Toàn bộ lực chú ý của Ly Hỏa thánh địa trong mấy năm này cũng sẽ chuyển hướng tới La Phù sơn mạch, Phượng gia chúng ta rốt cuộc cũng đợi được cơ hội.
Phượng Bảo Nam cười cười, quay đầu nhìn tỷ tỷ đang từ nơi xa đi tới.
- Ta và tỷ tỷ để có thể nhất chiến thành danh đã chuẩn bị tám năm, mà hắn... Chỉ dùng tám ngày...
- Ta từ trước tới giờ không muốn nổi danh, ta chỉ là người của Phượng gia.
Tỷ tỷ Phượng Bảo Nam, Phượng Linh Hi mặc dù có chút chật vật, lại như mỹ nhân đi tắm, làm cho người ta tim đập thình thịch.
- Phượng gia muốn mở ra thời đại tân thánh, danh và uy, cực kỳ quan trọng.
Phượng Bảo Nam mang trên mặt nụ cười mê người, chỉ là giờ khắc này, trong nụ cười của hắn rõ ràng cất giấu mấy phần cuồng nhiệt.
- Đệ xác định có thể mang thạch quan số hai trăm bảy mươi tám về?
Phượng Linh Hi nhìn qua hỗn loạn tại Ly Hỏa thánh địa, trong đôi mắt mỹ lệ sáng rực lắc lư.
Một hài tử mười mấy tuổi vậy mà suýt chút nữa hủy diệt Ly Hỏa thánh địa?
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, nàng thực sự khó có thể tưởng tượng nổi.
Cái này cũng có thể là đã gõ một hồi chuông báo động cho thánh địa thiên hạ, đây chính là kết quả của tự tin quá độ.
Phượng Bảo Nam nói:
- Tỷ đệ chúng ta dích thân đến La Phù thôi, tỷ hẳn là nên gặp hắn một chút.
- Thánh Chủ! Bẩm Thánh Chủ! Là Diêm Lâu hủy Thiên Hỏa cung! Diêm Lâu! Là Diêm Lâu!
Sau hơn hai giờ, Mục Sùng Vân từ trong hôn mê thức tỉnh, không lo được thân thể đang bị trọng thương, nhanh chóng leo đến chỗ cao của phế tích, cuồng loạn la lên.
- Diêm Lâu?
Đám người đang dập lửa trong dãy núi quay người nhìn phía Thiên Hỏa cung.
Cung điện Thiên Hỏa cung đã bị hủy diệt triệt để, đỉnh lô cũng đổ vào trong phế tích, liệt diễm không ngừng tuôn ra, hòa tan vào mặt đất.
Lãnh Thiền và những người may mắn còn sống sót cũng giãy dụa đi ra, cùng hô to lên:
- Là Diêm Lâu hủy Thiên Hỏa cung, tội nhân Diêm Lâu đã hủy thánh địa.
Đường Thiết Bình là người đầu tiên chạy tới nơi này:
- Ai?
Mục Sùng Vân mặc kệ uy thế kinh khủng của Đường Thiết Bình, nói:
- Diêm Lâu! Đường điện chủ, đúng là đệ tử thân truyền ngài, Diêm Lâu!
- Nói rõ ràng!
Sắc mặt Đường Thiết Bình âm trầm, suýt chút nữa chụp chết tên gia hỏa nói hươu nói vượn này.
Diêm Lâu rõ ràng đang ở Thiên Khải bí cảnh, làm sao lại hủy thánh địa được? Hắn có lý do gì, lại có năng lực gì có thể hủy thánh địa!
- Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Hỗn loạn là từ nơi này xuất hiện sao?
Những điện chủ khác, còn có Ly Hỏa Thánh Chủ cũng lần lượt giáng lâm.
- Khởi bẩm Thánh Chủ, các vị điện chủ, hết thảy đều là do Diêm Lâu làm!
- Hôm nay hắn đã trở về thánh địa, thần thái trước đó rất vội vàng, cử chỉ quái lạ, sau đó lại xông vào Thiên Hỏa cung, lấy các loại lý do hoang đường cứu Tịch Nhan và Khương Hồng Võ. Hắn lặp đi lặp lại nói mình đã đạt được đại cơ duyên, ngang ngược càn rỡ, răn dạy chúng ta, quấy nhiễu chúng ta. Sau đó... Trong thân thể của hắn đột nhiên xông ra một nguồn lực lượng cường đại, chúng ta còn chưa hiểu gì đã bị thủy triều nuốt sống.
Mục Sùng Vân kịch liệt thở dốc, lo lắng nói rõ hết tình huống ra.
- Diêm Lâu không phải đang ở Thiên Khải bí cảnh sao?
Các điện chủ trao đổi ánh mắt, đều cảm giác được quá hoang đường.
Sư tôn Mục Sùng Vân cũng nhìn chằm chằm Mục Sùng Vân, lúc này nếu như vu oan hãm hại thì thật không có độ lượng.
- Đúng là Diêm Lâu!
- Chính là tên hỗn đản Diêm Lâu kia.
- Diêm Lâu điên rồi, không, là bị khống chế.
Số lượng lớn Luyện Đan sư may mắn sống sót từ trong phế tích leo ra, tức giận lên án.