Đan Hoàng nhắc nhở Khương Nghị, vũ khí này bá đạo lại hung tàn, bây giờ Khương Nghị cũng không thể chịu nổi.
Vô Hồi Thánh Chủ kia rốt cuộc là biết thân thể Khương Nghị không giống như người thường, hay là coi Khương Nghị thành vật hi sinh?
Đan Hoàng vô cùng hoài nghi.
- Thời điểm ta đánh thức Đại Hoang Ấn, giống như thấy được chút thứ không tầm thường.
Khương Nghị không nhớ rõ ràng lắm, nhưng có một cảm giác rất mãnh liệt, chính là thời khác Đại Hoang Ấn xuất hiện, hắn như đang đặt mình vào trong bóng tối vô tận. Giá lạnh, tĩnh mịch, hoang vu, rộng lớn vô biên.
- Đại Hoang Ấn có gì đó rất quái lạ, lão nữ tử kia không có ý tốt.
Đan Hoàng không thích nữ tử kia.
- Là chính ta yêu cầu.
Khương Nghị cười khổ, có thể từ trong miệng lão tổ tông nho nhã Đan Hoàng này nghe được lời như vậy rất là hiếm rồi.
- Trước tiên điều trị thân thể đi, không nên để lại cho mình ám thương. Đúng, nữ hài nhi bên cạnh ngươi...
- Ừm?
- Cố mà quý giá, nắm chắc thật chắc.
- Có ý gì?
- Đối đãi nàng thật tốt là được.
Linh hồn Đan Hoàng nói xong cũng im lặng, mặc cho Khương Nghị hỏi thế nào cũng đều không lên tiếng nữa.
Tịch Nhan an tĩnh ngồi ở bên cạnh, ánh nắng sáng tỏ chiếu vào trên người nàng, có cảm giác tinh khiết động lòng người, khí chất hoàn toàn khác biệt tỷ tỷ Tịch Dao của nàng. Nhưng, tại thời điểm Đan Hoàng nói chuyện cùng Khương Nghị, trong thân thể Tịch Nhan lại có đôi mắt tinh hồng dõi theo hắn.
- Đừng chọc hắn.
Hồn ngữ sâu kín từ thân thể Khương Nghị trôi về phía Tịch Nhan.
- Linh hồn của hắn, rất mê người.
Ma ngữ trầm thấp từ thân thể Tịch Nhan lại trôi về phía Khương Nghị.
- Bí mật của hắn, ngươi không chịu đựng nổi.
- Ha ha, bí mật của ta, thế giới này đều không chịu đựng nổi.
- Bí mật của chúng ta, đã mai táng theo Thanh Thiên. Chúng ta đã không thuộc về thời đại này, thậm chí chúng ta đã không tồn tại nữa, đã có thể thức tỉnh, nhưng chỉ có thể chứng kiến, đừng lại loạn động tâm tư.
Khương Nghị lại nằm trên giường năm ngày mới có thể miễn cưỡng bước xuống.
Tính cách Tịch Nhan mặc dù rất nặng nề ngột ngạt, nửa ngày cũng nói không nên được một câu, nhưng vẫn kiên trì ở bên cạnh Khương Nghị, vịn hắn đi lại ở bên ngoài.
- Đại Hoang Ấn quá độc ác.
Khương Nghị rốt cuộc đã hiểu tổn thương mà Đan Hoàng nói là cái gì.
Loại suy yếu từ trong ra ngoài này không thể dùng đan dược chữa trị đươc, nếu không tùy tiện một viên đan dược cũng có thể để thân thể yếu ớt này trực tiếp sụp đổ.
Hắn cần dựa vào thân thể mình, sau đó mới lại có thể tiếp nhận đan dược khôi phục.
- Tịch Nhan, tự ta có thể đi, không cần vịn ta.
Khương Nghị muốn đẩy Tịch Nhan ra, Tịch Nhan lại cứ lãnh đạm, không có ý buông tay chút nào.
Khương Nghị bất đắc dĩ:
- Ta thật có thể tự mình đi, không tin cô buông ra thử một chút.
Tịch Nhan nhìn hắn một cái.
- Thật, ta có thể...
Khương Nghị còn chưa nói xong, Tịch Nhan đột nhiên buông tay.
Khương Nghị vội vàng muốn tự mình đứng vững, kết quả lại là đánh giá cao thân thể mình quá, hai chân mềm nhũn, cứ thế mà ngã qua phía Tịch Nhan. Vừa đúng lúc lại lệch vào trong ngực nàng.
Khương Nghị lập tức muốn ngồi thẳng lên, nhưng thân thể thực sự quá yếu, lại dùng sức quá mạnh, cho nên vừa rời khỏi thì hai chân đảo mắt liền mất đi tri giác, hắn lại ngã vào Tịch Nhan một lần nữa, hai tay còn cuống quít đẩy, thế nào lại đè ngay phía trước Tịch Nhan.
Mặt Khương Nghị bỗng dưng cứng đờ, lúng túng đỏ bừng cả lên, muốn rời khỏi lại quá yếu, sợ lại phạm phải sai lầm:
- Nếu không... Lại vịn đi...
Tịch Nhan đỡ Khương Nghị dậy, yên lặng đi lên phía trước.
Khương Nghị vụng trộm nhìn gương mặt trắng nõn xinh đẹp của Tịch Nhan, sau khi xác định không có tức giận liền nhẹ nhàng thở ra.
Tuy nhiên... Tiểu cô nương này thật giống với tỷ tỷ nàng, nếu như không chú ý màu mắt tím cùng mái tóc dài màu tím thì khi đứng chung cứ như là mình thấy ảo giác.
- Đi mấy bước là được rồi, đỡ ta đến ghế đá đi.
Khương Nghị biết thân thể Tịch Nhan cũng không hoàn toàn khôi phục, dù sao cũng là bị rút sống xương sườn, cắt mất nội tạng.
- Ta có thể làm, đi thêm mấy bước nữa.
Tịch Nhan vịn Khương Nghị, một chút xíu đã đi đến ngoài trăm thước bên vách núi, hai người chậm chạp ngồi xuống.
- Phong cảnh nơi này cũng không tệ lắm.
Khương Nghị nhìn cảnh đẹp như tranh vẽ trong dãy núi, không khỏi lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm.
Tịch Nhan khẽ nói.
- Nhìn lâu, cũng sẽ quen thuộc, phong cảnh càng đẹp, vĩnh viễn là phương xa khác.
Khương Nghị kinh ngạc nhìn nữ hài nhi bên cạnh, không nghĩ tới dưới vẻ ngoài bình tĩnh vậy mà là hướng tới phương xa.
- Ngươi muốn ở lại Vô Hồi thánh địa sao?
Tịch Nhan nhìn về phía ngoài dãy núi, đôi mắt màu tím sáng tỏ lại bình tĩnh, giống như đại dương mênh mông, vừa mỹ lệ vừa thần bí.
- Thế giới này rất lớn, ở lại một chỗ, chẳng phải đã phụ ban ân của ông trời sao.
- Ban ân? Ông trời ban ân cho chúng ta cái gì.
- Sinh mệnh.
- Đây là ban ân sao? Sinh mà bất công, thì sao lại là ban ân.
- Ngàn vạn người, ngàn vạn mạng, ngàn vạn đặc sắc. Mạng mình, mình liều, chuyện xưa của mình, tự mình viết.
Khương Nghị đưa hai tay chống lấy thân thể, nhìn lên bầu trời xanh thẳm, mặt mỉm cười:
- Chúng ta cảm tạ ông trời đã ban cho tính mạng, cũng đừng có lại yêu cầu xa vời ông trời sẽ chiếu cố khắp nơi, đây dù sao cũng là mạng sống của chính chúng ta.
Tịch Nhan nhìn Khương Nghị một chút, ánh mặt trời sáng rỡ chiếu vào trên khuôn mặt gầy gò kia, đôi mắt sáng rực, bên trong có tự tin, có hướng tới, còn giống như có mấy phần thần bí. Nhếch miệng cười lên càng đáng chú ý, càng đặc biệt.
- Không có người nào đi con đường nào nhẹ nhõm đơn giản cả. Cái gọi là nhẹ nhõm, cũng chỉ là người ngoài nhìn thấy. Ta có thể tiếp nhận cực khổ, ta cũng chờ mong mưa gió, như thế sẽ khiến cho ta trưởng thành, cũng sẽ khiến cho sinh mệnh ta có ý nghĩa hơn.
Khương Nghị nhìn lên bầu trời mỉm nụ cười, mang theo thâm ý sâu xa.
Không nghĩ tới, người bị các ngươi phản bội, bị các ngươi hủy diệt kia, lại trở về.