Các cường giả từ trong núi đá xô ra tới nhao nhao ngẩng đầu, trước tiên liền phóng thích võ pháp.
Ầm ầm!
Hỏa tinh như màn mưa rơi xuống, được Khương Nghị mãnh liệt khống chế, không đợi tiếp xúc cùng bọn hắn đã bạo tạc toàn diện, liệt diễm sôi trào lên hơn ba trăm mét, nuốt sống bọn hắn.
Liệt diễm mãnh liệt đến kinh người, nhiệt độ càng là đáng sợ hơn, cứ như là dung nham từ trên trời đổ xuống.
Từng tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang vọng trong liệt diễm, số lượng lớn cường giả chật vật chạy trốn, điên cuồng xua tan ngọn lửa trên người.
Khương Nghị đụng vào liệt diễm, dẫn dắt hỏa diễm hóa thành năm chuôi hỏa thương, trong nháy mắt bạo kích
Phốc phốc...
Phốc...
Năm tên cường giả đang muốn chạy trốn đều bị xỏ xuyên lồng ngực, nhào vào trên mặt đất, chết không nhắm mắt.
- Nhanh bắt lấy hắn!
Những người còn lại nhao nhao kêu lên đầy sợ hãi, rõ ràng là bọn hắn đang phục kích, sao lại trở thành con mồi chứ.
Còn không bằng trực tiếp từ trong rừng giết ra, nhất định phải khiêng đá núi, phục kích từ không trung.
- Không hổ là Thánh phẩm Thú linh văn, ngươi lại còn là ngũ trọng thiên, tốc độ rất nhanh đó.
Một âm thanh trầm thấp quanh quẩn giữa rừng rậm, sau một khắc, mặt đất sụp ra, số lượng lớn dây leo phóng lên xuyên qua liệt diễm, từ bốn phương tám hướng vây bắt Khương Nghị.
Khương Nghị không sợ, hắn tiếp tục phóng lên tận trời.
Hai cánh là ưu thế của hắn, không có gì có thể sánh kịp.
Không sợ mai phục, càng không sợ vây bắt.
- Ha ha... Đáng tiếc, ta là Linh Nguyên cảnh bát trọng thiên.
Những sợi dây leo đột nhiên bành trướng, mở rộng ra vô số sợi đằng, những sợi đằng cũng lại nhanh chóng bành trướng, nhiều lần phân hoá ra. Trong nháy mắt, dây leo tăng vọt gấp mười lần, giống như là rừng rậm che mất cả Khương Nghị.
Toàn thân Khương Nghị sôi trào liệt diễm, điên cuồng đốt cháy dây leo, nhưng lại bị ngăn chặn, quấn chặt toàn thân.
- Aaa… !
Hai mắt Khương Nghị đỏ sáng, liệt diễm cuồn cuộn ở hai bên trái phải ngưng tụ ra hai Kim Liên, bị linh văn thúc giục bạo tạc qua hai bên.
Ầm ầm!
Kim Liên nổ mạnh, khí lãng, hỏa diễm gào thét cuồn cuộn, chôn vùi số lượng lớn dây leo, nổ ra hai cái lỗ lớn.
Khương Nghị lập tức vọt ra, nhưng tình cảnh đập vào mi mắt để sắc mặt hắn đại biến.
Một phụ nhân mỹ lệ đứng ở nơi đó, bên cạnh tụ tập hơn mười thanh niên nam nữ, còn có cả Lý Dần đang bị bắt giữ.
Hắn cứ hoảng hốt như vậy nên bị mấy sợi dây leo đen kịt tráng kiện cuốn lấy hai chân thân, ngay eo, còn có cả cái cổ, cứng rắn giống như sắt thép, cưỡng ép khống chế được hắn.
Khương Nghị cau chặt lông mày.
- Nhị trưởng lão Xích Tiêu tông, Bạch Trầm Hương?
- Ngươi biết ta?
Nữ tử mỹ lệ làm rung động lòng người, dáng người cao gầy, yêu kiều thướt tha, toàn thân tản ra thành thục vận vị.
- Ta chưa thấy qua ngươi, nhưng ta biết cái tên ngu xuẩn phía sau ngươi. Hoa Vị Lạc, trong đầu ngươi bị tưới rồi? Ngươi thật chưa thấy quan tài chưa đổ lệ nhỉ.
Khương Nghị có chút khó có thể tin, cái tên ngu này vậy mà chưa từ bỏ ý định, lại tìm đến hắn gây phiền phức.
- Đừng mạnh miệng, bây giờ ngươi đã rơi vào trong tay chúng ta rồi!
Hoa Vị Lạc hừ hừ hai tiếng, tuy nhiên cũng không có chạy đến phía trước đắc chí, mà dựa thật sát vào sau lưng mẫu thân hắn, Bạch Trầm Hương.
- Các ngươi muốn làm gì, bắt ta, hay là phải giết ta? Với tình huống La Phù bây giờ, các ngươi xác định còn muốn cùng Thiên Sư tông, cùng Khương gia ta đối địch?
Khương Nghị thoáng giãy dụa lại bị sợi đằng quấn gắt gao hơn.
- Ngươi thật đề cao bản thân mà. Ở Vô Hồi thánh địa mấy ngày liền xem thường tông môn La Phù ? La Phù vĩnh viễn là mười tám tông, không phải là của Thiên Sư tông các ngươi.
Bạch Trầm Hương xinh đẹp mê người, phong vận mười phần, là loại cảm giác bất luận đứng ở nơi nào cũng đều như hạc giữa bầy gà, chỉ là sắc mặt vừa lạnh lẽo lại kiêu ngạo.
- Ta rất hoài nghi, thời điểm Xích Tiêu tông tuyển trưởng lão, rốt cuộc xem trọng cái gì. Nữ tử không lý trí lại không thông minh giống ngươi như thế, vậy mà lại có thể đứng vào hàng Nhị trưởng lão.
Khương Nghị nói xong lại liếc mắt nhìn Hoa Vị Lạc, lúc đầu không muốn cùng mấy tên huynh muội này huyên náo tới mức ngươi chết ta sống, nhưng hình như bọn hắn lại hạ quyết tâm nếu không chết thì không được.
- Làm càn! Ngươi chỉ là một tên đệ tử, bây giờ còn không có tư cách nói chuyện cùng trưởng lão như thế.
Bạch Trầm Hương và các đệ tử nhao nhao giận dữ mắng mỏ.
Bạch Trầm Hương cũng cảnh cáo Khương Nghị.
- Thu hồi tư thái tự cho là đúng này lại đi, ngươi bây giờ đang ở trên tay của ta, ta tùy thời có thể giết chết ngươi.
Khương Nghị cười lạnh.
- Giết ta? Trước khi đầu ta rơi xuống đất, đầu Hoa Vị Ương cùng Hoa Vị Yêu cũng đã biết bay đi ra đấy. Không tin, thử một chút? Đừng trách ta hung ác! Tuy nhiên là cược mệnh hai hài tử, mà ngươi lại là cược chính mệnh của ngươi! Hừ!
- Đừng nói nhảm. Muốn sống trở lại Thiên Sư tông, liền làm theo lời ta nói. Trước tiên đem giao Hoá Sinh Bát ra đây cho ta!
Trước dó Bạch Trầm Hương không biết bọn hắn đến Hoang Mãng nguyên phải phối hợp với ai, cho đến khi Dạ Thiên Lan nói ra tình hình thực tế, nàng mới giật mình, ra là cái tên điên Khương Nghị kia trốn vào Ly Hỏa thánh địa.
Mặc dù Dạ Thiên Lan nói không rõ ràng rốt cuộc là nguyên nhân gì đưa tới ba ngàn dặm triều dâng, nhưng nàng đã hiểu.
Là Hoá Sinh Bát!
Là trọng bảo nàng hao tổn tâm cơ từ chỗ tông chủ cầu xin cho Hoa Vị Yêu!
- Bạch trưởng lão vẫn rất thông minh, vậy mà lại có thể nghĩ đến Hoá Sinh Bát. Tuy nhiên thật đáng tiếc, Hoá Sinh Bát, đã bể rồi.
- Ta không tin! Hoá Sinh Bát là bảo vật được phát hiện từ cổ thành dưới mặt đất kia, không thể nào lại tuỳ tiện bị ngươi hủy đi được!
- Không tin thì tự ngươi nhìn đi.
Khương Nghị triệu Hoá Sinh Bát từ trong thanh đồng tiểu tháp ra.
Hoá Sinh Bát không phải hoàn toàn bể nát, nhưng mặt ngoài lại có đầy vết nứt, 'Đại dương mênh mông' bên trong cũng chỉ còn lại cái đáy chén.
Thần kỳ nhất là chỗ đáy chén lại còn có một mảnh dịch nhờn màu vàng. Mặc dù từ trong chén nhìn vào chỉ là một bãi rất nhỏ, nhưng quy mô chân thực khẳng định vô cùng mênh mông, không hề nghi ngờ hẳn là có quy mô một nghìn dặm.
- Đó là cái gì?