Thương Minh phái đội thứ ba đến Tây Cương, một là giám sát tình huống nơi đó, thứ hai chính là muốn hiểu rõ ngọn núi đá thần bí kia.
Khương Nghị chỉ gật đầu, ngược lại hỏi:
- Đan quốc thì sao?
- Khu vực kinh kỳ hoàng triều giới nghiêm toàn diện, Thiên Sư tông phái người đi qua, không phải vào không được, mà là bị bắt. Tình huống cụ thể, chúng ta không thể nào biết được.
- Ta nghĩ tới đi xem một chút.
- Ừm, hả?
Thương Minh nhìn Khương Nghị, chờ hắn lặp lại lần nữa.
Xem? Đi đâu xem!
- Ta đoán hoàng thất sẽ không thật mạo phạm Đan quốc, nhưng, hoàng thất sẽ không tha cho quốc quân. Nếu có thể, ta muốn mang quốc quân ra.
Khương Nghị nói xong, các đội viên Huyết Ngục đều yên lặng.
Mang quốc quân ra?
Nơi đó là địa khu kinh kỳ!
Nơi đó tụ tập số lượng lớn cường giả hoàng thành thậm chí là cả Đông Cương và Nam Cương!
Đây là đi cứu người? Hay là đi chịu chết!
Mà, hoàng thất đối với Khương Nghị lại quá quen thuộc, không giống như Ly Hỏa thánh địa, họ căn bản cũng không biết hắn là ai.
Chỉ cần đến Đan quốc lộ diện thì có thể bị tiếp cận ngay lập tức.
- Ta muốn đến Tinh Nguyệt tìm kiếm tình huống, nếu như quốc quân an toàn, ta sẽ lặng lẽ trở về, nếu như bọn họ bị hoàng thất ức hiếp, ta phải nghĩ biện pháp dẫn dụ bọn họ rời khỏi.
Kỳ thật Khương Nghị rất chờ mong hoàng thất sẽ làm gì đó, nếu thế hắn có thể mang quốc quân và Thường Lăng về La Phù.
Hai người bọn họ chính là bảo vật sống.
Chỉ bằng vào thuật luyện đan cao thâm liền có thể cam đoan Thiên Sư tông có đầy đủ đan dược, bất luận là tu luyện bình thường hay là các vấn đề trưởng thành, đều có thể có được đầy đủ cam đoan.
Uy danh của bọn họ còn có thể hấp dẫn rất nhiều Luyện Đan sư đến đây đầu nhập vào, nói không chừng còn có thể lại xây lên Đan sư tông môn thứ hai ở La Phù.
Chuyện tốt như vậy trước đó có nghĩ cũng không dám nghĩ, bây giờ, cơ hội đã bày ở trước mặt rồi.
- Công tử, ngươi thương lượng qua với Dạ tông chủ rồi?
- Ta không có ý định để bọn họ biết.
- Ngươi tìm đến chúng ta là...
- Ta hy vọng có thể mang mấy vị Huyết Ngục theo giúp ta đi qua.
Thương Minh không lập tức cự tuyệt, ngược lại chỉ hỏi dò:
- Công tử, cụ thể ngươi có kế hoạch gì?
Đây không phải trò đùa, chẳng may Khương Nghị thật có chuyện gì ngoài ý muốn, Huyết Ngục bọn hắn chết trăm lần cũng không đền được tội.
Nhưng, nếu quả thật có thể mang quốc quân về, thì quả thật chỗ tốt nhiều lắm.
- Hành sự tùy theo hoàn cảnh đi, dò xét tình huống rồi lại nói.
Khương Nghị mong đợi nhìn Thương Minh.
Sở dĩ hắn không đi tìm Dạ Thiên Lan, chính là cảm giác Dạ Thiên Lan sẽ cực lực phản đối, nhưng Huyết Ngục không giống như thế.
Từ phản ứng bây giờ của Thương Minh đến xem, hắn thật đã tìm đúng người rồi.
- Toàn thể Huyết Ngục tập hợp, bồi công tử chui vào địa khu kinh kỳ hoàng triều. Tuyển mấy vị đội viên khác, bồi công tử... Tiến Đan quốc.
Thương Minh quả quyết phất tay lệnh.
Hơn mười vị đội viên có chút lay động, lại trao đổi ánh mắt.
Huyết Ngục hoàn toàn thuộc về gia chủ, cũng chỉ chịu mỗi gia chủ điều động,
Đội trưởng bây giờ đã tiếp nhận Khương Nghị rồi sao?
- Khương Nghị trở về rồi?
Khi Dạ An Nhiên nhận được tin tức đã là chạng vạng tối, lại ngẫu nhiên biết được.
Các đệ tử nói:
- Buổi sáng đã trở về, nghe đệ tử trước tông môn nói, hình như mang về thêm một người nữa.
- Buổi sáng?
Dạ An Nhiên kỳ quái, sao lại không tìm đến nàng?
Nhưng, tìm khắp cả Thiên Sư tông, Dạ An Nhiên cũng không thấy Khương Nghị đâu.
Tộc nhân Khương gia, tộc nhân Yến gia, còn có những người khác cũng không có gặp Khương Nghị.
Muốn tìm Huyết Ngục hỏi một chút, nhưng Huyết Ngục cũng không có ở đây.
Dạ An Nhiên cảm thấy kỳ lạ lại có chút phiền muộn, chẳng lẽ là chạy đến thành Bát Bảo rồi?
- Khương Nghị không đến đây.
Dạ Thiên Lan giống như cười mà không phải cười nhìn nữ nhi trước mặt mình:
- Nữ hài tử phải thận trọng, đừng tìm khắp nơi, cứ giả bộ như không biết, xem hắn lúc nào đi tìm con.
- Con không căng thẳng, con... là lo lắng thân thể của hắn.
Dạ An Nhiên xấu hổ đến má ngọc đều ửng đỏ, bất mãn hừ một tiếng, bước nhanh ra khỏi phòng.
- Con gái lớn không dùng được.
Dạ Thiên Lan cười lắc đầu, tiếp tục xem quyển sách cổ trong tay.
- Khương Nghị trở về rồi sao? Không có gặp người à.
Nạp Lan Thanh Lạc nhìn Dạ An Nhiên đến thăm vào đêm khuya.
- Kì lạ. Hắn chạy đi đâu rồi?
Dạ An Nhiên bị làm cho hồ đồ rồi, làm sao ở đâu cũng không thấy?
Đệ tử trước tông môn sẽ không nói nói dối.
Thế nhưng, người đâu?
Nạp Lan Thanh Lạc cười khẽ, đến bên cạnh Dạ An Nhiên nói nhỏ:
- Các ngươi cãi nhau à?
Dạ An Nhiên ửng đỏ má ngọc:
- Không có, làm sao có thể cãi nhau.
- Vậy muội khẩn trương cái gì. Không phải Vô Hồi Thánh Chủ đã mời muội cùng hắn tiến thánh địa sao? Từ nay về sau, các ngươi mỗi ngày đều phải gặp nhau, tại sao phải sợ hắn chạy?
Nạp Lan Thanh Lạc thuận tay ngoắc ngoắc cái cằm đẹp đẽ như ngọc của Dạ An Nhiên, thừa dịp ở hai bên không có ai liền bắt lại một đoàn căng phồng trước mặt.
- A!!
Dạ An Nhiên sợ hãi kêu to bảo vệ lại, xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt:
- Tỷ... động vào đâu đấy?
Nạp Lan Thanh Lạc cười xấu xa:
- Ta xem một chút có phải đệm đồ hay không, làm sao lại trống như thế chứ.
Dạ An Nhiên xấu hổ đến dậm chân:
- Nạp Lan tỷ tỷ!
Nạp Lan Thanh Lạc chậc chậc hai tiếng:
- Vừa mười lăm tuổi liền đã có quy mô này. Mười tám tuổi còn chịu sao nổi? Tiện nghi cho tên tiểu tử Khương Nghị kia rồi.
- Nạp Lan tỷ tỷ, tỷ còn như vậy ta không để ý tới tỷ nữa.
Dạ An Nhiên vừa thẹn vừa vội, còn chưa từng người cùng với nàng như thế náo qua.
- Tỷ tỷ cũng không phải đùa giỡn với muội, tiểu nha đầu xinh đẹp lại có thiên phú ở Vô Hồi thánh địa không thể thiếu. Khương Nghị lại tài năng ngút trời, nam tử khí khái, ai lại không thèm? Chẳng may mất đi, muội khóc cũng đều không được khóc.
Nạp Lan Thanh Lạc từ trong nhẫn không gian lấy ra mấy bình đan dược:
- Cầm lấy, tỷ tỷ chuẩn bị cho muội.
- Đây là làm gì vậy?
- Hạ thuốc.
- Thuốc gì?
- Muội nói là thuốc gì?
- Loại kia?
Dạ An Nhiên giật mình trừng to mắt.
Phốc phốc...
Nạp Lan Thanh Lạc phốc phốc cười, cười đến run rẩy,
- Đùa muội thôi!
Dạ An Nhiên dở khóc dở cười:
- Tỷ tỷ, đừng đùa như thế.