Đan Hoàng Võ Đế

Chương 484: Công tử uy vũ (1)




- Tại sao các ngươi không phong bế linh lực của nàng? Đầu đều là để bài trí sao?

Quan Hoa Vinh trừng trừng mắt, giận dữ mắng mỏ những hộ giả Đan quốc kia.

Chết tiệt, đang đùa giỡn sao?

- Nàng... Nàng là Luyện Đan sư.

Các hộ giả chân tay luống cuống, tuyệt đối không nghĩ tới sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn này.

Trong ấn tượng của bọn hắn, Thường Lăng vừa mỹ lệ, thánh khiết, tôn quý, vừa mềm yếu vô hại, giống như các Luyện Đan sư khác, không thông võ pháp, chỉ cần khống chế thì sẽ không thể phản kháng.

Không nghĩ tới vừa rồi đối mặt, lại đem công chúa bắt lại!

- Nàng là Luyện Đan sư thì không nghĩ đến phong bế linh lực sao?

Quan Hoa Vinh tức giận lại tự trách, đừng nói các hộ giả Đan quốc không nghĩ tới, ngay cả hắn cũng không ngờ tới vị Tông Sư nhu nhược này vậy mà lại làm ra hành động như vậy.

- Tông Sư, xin giao công chúa ra. Chúng ta chưa từng nghĩ tới muốn tổn thương ngươi, không cần kích thích chúng ta.

Các hộ giả lập tức vây quanh Thường Lăng, vừa khẩn trương lại có chút sợ sệt.

Bọn hắn cưỡng ép Thường Lăng là đã đẩy lên nguy hiểm to lớn, bao gồm cả quốc quân nơi đó cũng đang lặng yên tiến hành không một tiếng động, một khi bị phát hiện, Đan quốc nhìn như bình tĩnh nhất định sẽ xuất hiện sóng triều dâng lên ngập trời, nhấc lên sóng gió vô tận.

- Giao công chúa ra!

Quan Hoa Vinh một tay bóp lấy cái cổ như tuyết ngọc của Thường Lăng, thô lỗ giơ lên giữa không trung.

Thường Lăng lại như không hề bận tâm, môi đỏ khẽ nhúc nhích.

- Quan Hoa Vinh, ngươi là hộ vệ gì chứ, ném Đại hoàng tử đi, lại ném Cửu công chúa đi, hoàng thất chứa không nổi ngươi.

- Ngươi...

Quan Hoa Vinh dùng sức nắm chặt cổ Thường Lăng, hai mắt sung huyết:

- Có tin ta bóp chết ngươi hay không.

- Không tin! Ngươi cũng không dám!

Thường Lăng mặc cho hắn bóp lấy, cũng không giãy dụa.

- Vậy liền thử một chút!

Quan Hoa Vinh cao lớn, hùng tráng uy mãnh, bóp lấy Thường Lăng tựa như đang bóp lấy đầu một con cừu non, một cái tay cũng đều lớn hơn so với đầu nàng, rất nhanh đã bị bóp đến phát tím, ý thức hôn mê.

- Quan Hoa Vinh, mau dừng tay, ngươi muốn bóp chết nàng sao? Nàng chết rồi, ai cũng không tiện bàn giao.

Các hộ giả Đan quốc nhao nhao khuyên can, hận không thể đẩy hắn ra.

- Giao Cửu công chúa ra đây cho ta.

Quan Hoa Vinh vung cánh tay lên, hung hăng quăng Thường Lăng lên trên mặt đất.

Thường Lăng rối tung tóc dài, đầu lung lay, cố chống thân thể lên:

- Ta muốn gặp phụ thân ta, nếu không ta lập tức xử tử Cửu công chúa.

- Muốn dọa ta, ngươi đã từng giết qua gà chưa, từng thấy máu chưa? Ngươi biết thế nào giết người chưa?

Quan Hoa Vinh không tin tiểu nương tử nũng nịu này dám giết người, nàng lại còn là công chúa của hoàng thất.

- Con thỏ gấp đều cắn người, huống chi các ngươi muốn đoạt lấy đất nước của ta, hại phụ thân ta.

Thường Lăng mỹ lệ thánh khiết, có vẻ đẹp linh tú, dịu dàng như ngọc, nhưng giờ phút này lại mang theo ánh mắt lăng lệ, thái độ cường ngạnh.

- Công chúa chết rồi, ngươi cũng đừng hòng sống!

- Ta chết đi, hậu nhân sẽ tôn trọng ta. Ngươi đây? Làm hộ giả hoàng thất, liên tiếp hại chết hoàng tử công chúa, ngươi sẽ bị hoàng thất xử tử, gia tộc của ngươi đều sẽ hổ thẹn vì ngươi.

- Ngươi...

Quan Hoa Vinh kịch liệt chập trùng lồng ngực, hận không thể một bàn tay chụp chết nàng.

- Ta muốn về quốc đô, ta muốn gặp phụ thân ta.

Sáng sớm, sau khi Thường Lăng bị Thường Ngọc Thư đưa vào bẫy cũng bị khống chế, liền không có giãy dụa vô vị, mà tỉnh táo thuận thế mà làm, vừa phối hợp rời khỏi Đan quốc, vừa lời nói khách sáo tìm hiểu tình huống.

Khi biết bên ngoài là Cửu công chúa nàng đã nghĩ được biện pháp —— khống chế con tin, lấy tư cách cùng hoàng thất.

- Ngươi không thấy được, lão già kia sẽ chết!

Quan Hoa Vinh nhăn nhó mặt, hung tợn trừng mắt nhìn Thường Lăng.

Không hổ là quốc quân bồi dưỡng tương lai của Đan quốc, gặp được tình huống kích thích lại nguy hiểm như thế, vậy mà không hề bối rối, còn có thể phản kích, đem bọn hắn đặt vào thế bị động.

- Trước khi hoàng thất không khống chế được cục diện, sẽ không hại chết ta phụ thân.

Thường Lăng ngửa đầu nhìn Quan Hoa Vinh uy mãnh hùng tráng, vui mừng không sợ.

- Hoàng thất đã bị bắt đi hai vị hoàng tử, sẽ không cho phép lại có công chúa bị bắt. Nếu như ta là ngươi, ta sẽ lập tức trở lại quốc đô, xác minh tình huống với chủ tử của ngươi, miễn mắc thêm lỗi lầm nữa.

Quan Hoa Vinh hồng hộc thở hổn hển, năm chữ 'Mắc thêm lỗi lầm nữa' trực đâm vào tim hắn, hắn đã để hoàng thất thất vọng, nếu như lại tái phạm sai lầm lớn, chính hắn cũng đều không có mặt mà sống nữa.

- Quan Hoa Vinh, vẫn là để chúng ta trở về bẩm báo, ngươi ở lại nơi này nhìn nàng.

Hộ giả Đan quốc cắn răng, chuẩn bị trở về bẩm báo.

Chuyện này là sai lầm của bọn hắn.

- Ta đi! Các ngươi ở lại nơi này!

Quan Hoa Vinh sâu hít một hơi, ép buộc mình tỉnh táo lại.

- Ngươi không vào được.

- Đổi áo choàng thủ vệ cho ta, các ngươi mang ta vào.

Quan Hoa Vinh đột nhiên vung bàn tay lên, hung hăng quất vào trên khuôn mặt kiều nộn của Thường Lăng.

Thường Lăng nhỏ yếu, nhào vào trên mặt đất, khóe miệng chảy máu, ý thức hoảng hốt.

- Con quỷ nhỏ, thành thành thật thật đợi ở chỗ này, nếu như lại đùa nghịch gì nữa, ta sẽ xé sống ngươi.

Quan Hoa Vinh thay đổi trường bào hộ giả màu lam của Đan quốc, theo các hộ giả xâm nhập vào Đan quốc.

Mặc dù Đan quốc đề phòng nghiêm ngặt, nhưng dù sao cũng là quốc gia mở ra làm ăn, thế lực trời nam biển bắc quanh năm ra ra vào vào.

Các hộ giả bọn họ chủ yếu là đề phòng người gây chuyện, rất ít chủ động đề ra nghi vấn người một nhà.

Nhất là dẫn đội lại là thị vệ tâm phúc của Thường Ngọc Thư.

- Trói lại!

Bọn thị vệ hoàng thất quăng Thường Lăng lên, theo đến trên cây đại thụ bên cạnh, dùng xiềng xích nặng nề quấn chặt nàng.

Thường Lăng lung lay đầu, nhắm mắt lại.

Mặc dù nhìn bình tĩnh lại lãnh đạm, giống như không có chút sợ hãi nào, nhưng phụ thân bị bắt, Đan quốc loạn trong giặc ngoài, nàng nào có thể thật bình tĩnh.

Trước đó phụ thân công nhiên tuyên cáo thiên hạ, nàng đã ủng hộ, nhưng cũng đề nghị phái người liên hệ những thế lực cùng cường giả có mối quan hệ mật thiết với Đan quốc.

Chỉ là đề nghị đã bị Thường Ngọc Thư và Tô Nguyên Minh cự tuyệt.