Lục hoàng tử thưởng thức nét mặt quốc quân đang trở nên vặn vẹo của Đan quốc, nụ cười càng lúc càng sâu hơn.
Có thể từ trên mặt vị quốc quân này nho nhã tôn quý nửa đời người nhìn thấy vẻ mặt như thế cũng không dễ dàng.
- Điều kiện thứ ba, hai chuyện trước nhất định phải hoàn thành trong hai tháng, sau đó ngươi lấy danh nghĩa quốc quân tuyên cáo thiên hạ, ngươi còn tin tưởng hoàng thất, Đan quốc nguyện ý cùng hoàng thất dắt tay ứng đối tình huống hoàng triều bây giờ.
Lục hoàng tử ha ha cười ra tiếng, đây là kế xách đề nghị của Cửu muội, tiến hành theo chất lượng.
Lợi dụng tình huống hoàng thất cùng Đan quốc phát sinh mâu thuẫn để Thường Lăng cầu cứu Thiên Sư tông để Thiên Sư tông nghĩ lầm có thể thừa cơ hợp tác cùng Đan quốc, sau đó sẽ đần độn giao ra đan dược truyền kỳ.
Đan dược tới tay liền có thể cam đoan với phụ hoàng thuận lợi vượt qua Sinh Tử cảnh. Sau đó lợi dụng cái chết của ba vị quốc lão, kích thích lên lửa giận của hoàng triều, Đan quốc lại tuyên cáo hợp tác cùng hoàng thất cũng chẳng phải đường đột.
Cứ việc chọc cho người đời lên án, ít nhất nói rõ không phải hoàng thất bọn hắn hiếp bách Đan quốc, mà là Đan quốc muốn liên hợp hoàng thất đối kháng La Phù.
Cứ như vậy, cuộc chiến hai tháng sau lập tức có thể tiêu trừ tai hoạ ngầm nội bộ, sẽ còn tràn ngập tức giận của toàn bộ hoàng triều đối với La Phù.
- Hoàng thất thật giỏi tính toán!
Mặc dù quốc quân Đan quốc không thích ứng được thái độ của Lục hoàng tử, nhưng rốt cuộc cũng biết rõ hoàng thất muốn làm gì.
- Tạ ơn quốc quân khích lệ.
Kỳ thật Lục hoàng tử còn có điều kiện thứ tư, nhưng bây giờ không thể nói.
Thường Ngọc Thư mặt không thay đổi đứng ở nơi đó, lại lặng yên suy nghĩ tới điều kiện thứ tư.
Chờ hoàng triều trọng thương La Phù, sau khi xử lý xong mọi việc, bọn hắn sẽ lại khống chế Thường Lăng, bức hiếp quốc quân công khai biểu thị gần đây mình có rất nhiều việc làm làm cho Đan quốc phải rước lấy chỉ trích, nguyện ý tạ tội với Đan quốc, tạ tội với thiên hạ, cũng chuyển giao vị trí quốc quân.
Cứ như vậy, không chỉ có thể đền bù việc Đan quốc nhúng tay sự vụ hoàng triều mà nhận ảnh hưởng, mình tiếp quản quốc quân liền càng thêm thuận lý thành chương(*).
(*) Sự việc cứ thế mà diễn ra thuận lợi.
Quốc quân Đan quốc lại không ngốc liếc mắt nhìn Thường Ngọc Thư:
- Các ngươi giao Đan quốc cho ta, hắn thì sao?
Thường Ngọc Thư lắc đầu nói.
- Đường đệ, ta không phải ngấp nghé vị trí quốc quân, ta muốn giải quyết phiền phức mà Đan quốc đang gặp phải.
- Không nên xem ta là đồ đần, các ngươi khẳng định còn có âm mưu khác.
Đan quốc chau mày, suy nghĩ cách đối phó.
Lúc trước hắn thật vất vả mới đưa ra được quyết định thỏa hiệp, lại không nghĩ rằng hoàng thất còn có nhiều điều kiện âm hiểm như vậy chờ hắn.
- Quốc quân, ngươi tốt nhất là nên đồng ý điều kiện, như vậy đối với ngươi là tốt, đối với Đan quốc là tốt, đối với hoàng thất chúng ta cũng tốt. Nếu như ngươi thật muốn cự tuyệt. Ngươi sẽ bị xử tử, tin tức ngươi cấu kết Khương Hồng Võ, hại chết ba vị quốc lão cũng sẽ truyền khắp thiên hạ, ngươi sẽ nhận hết những lời lăng mạ của hậu nhân. Về phần Thường Lăng, kết quả chỉ sợ so với những gì ngươi tưởng tượng còn muốn thảm hơn đây.
Lục hoàng tử đứng dậy, cười nhạt nói:
- Ta cho ngươi thêm thời gian nửa giờ để cân nhắc.
- Đường đệ, ngươi không thể không quan tâm thanh danh, nhưng xin nhớ kỹ thanh danh của ngươi chính là thanh danh của Đan quốc, đừng bôi đen cho tổ tiên.
Sau khi Thường Ngọc Thư cảnh cáo quốc quân thì đi theo Lục hoàng tử rời khỏi.
Vào lúc này, cửa phòng bị bỗng nhiên đẩy ra, Thẩm Đông Sơn chau mày, ra hiệu Lục hoàng tử mau ra ngoài.
Quốc quân kỳ quái nhìn ra phía ngoài, Lục hoàng tử lại một lần nữa đóng cửa phòng lại.
- Xảy ra chuyện gì?
Lục hoàng tử vừa rời khỏi gian phòng liền thấy Quan Hoa Vinh sau lưng Thẩm Đông Sơn.
Quan Hoa Vinh nhìn Lục hoàng tử, nói.
- Bẩm điện hạ, Cửu công chúa bị Thường Lăng bắt.
- Thường Lăng cưỡng ép Cửu công chúa? Làm sao nàng làm được?
Lục hoàng tử khẽ giật mình, cũng lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.
Vị Tông Sư ưu nhã tinh khiết này lại còn có lúc thô lỗ như thế, lại còn bắt cóc con tin.
- Người của Thường Ngọc Thư quên phong bế linh lực của nàng, kết quả nàng đi đến phía trước liền thôi động yêu quyển, cuốn Cửu công chúa vào, chúng ta cũng còn không kịp phản ứng.
Quan Hoa Vinh quỳ một chân trên đất, xin Lục hoàng tử trị tội.
- Thường Lăng muốn làm gì, đàm phán sao?
Thường Ngọc Thư không để ý, tiểu ny tử ngay cả gà đều cũng chưa từng giết này sẽ không dám động đến Cửu công chúa.
- Nàng kiên trì muốn gặp quốc quân, còn muốn cùng điện hạ đàm phán.
Quan Hoa Vinh thật bất ngờ, điện hạ vậy mà lại không lo lắng?
Đây là Cửu công chúa đấy.
Thẩm Đông Sơn cũng thoáng thở phào, thật sợ điện hạ sẽ trách phạt bọn hắn.
Hai người bọn họ đều là người chịu tội, đã đủ khó chịu, nếu như lại bị chỉ trích, thật sẽ vô cùng xấu hổ.
- Trở về nói với nàng, nói quốc quân đã từ bỏ, đang cùng chúng ta đàm phán. Nàng nên ngoan ngoãn ở lại bên ngoài chờ tin tức, nếu như nhàn rỗi nhàm chán... cứ giết Cửu công chúa đi.
- A??
- Trở về! Nhìn kỹ cho ta, đừng để lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
- Đã hiểu, ta sẽ trở về ngay.
Quan Hoa Vinh như nhặt được đại xá, mang theo những hộ giả kia vội vã rời khỏi.
Lục hoàng tử hít một hơi thật sâu, chậm rãi thở ra, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng.
Đan quốc, quật cường hai trăm năm cuối cùng vẫn phải thần phục dưới chân hoàng thất. Hắn làm Thái tử, sẽ phát lên phần vinh quang chí cao vô thượng này, đăng cơ lên ngôi, trở thành tân hoàng hoàng triều.
Lục hoàng tử bỗng nhiên có loại cảm giác kỳ diệu. So với việc tìm kiếm được võ pháp mới, đạt được cơ duyên mới, cảm giác hoàng quyền chí thượng, điều khiển sinh tử này, càng tươi đẹp hơn, kích thích hơn.