Nhân Hoàng không thể lại thả Lục hoàng tử ra, chẳng may có chuyện gì ngoài ý muốn, ngay cả người kế thừa hoàng vị cũng không có.
Thẩm Đông Sơn tuyển định một ngàn thị vệ hoàng thất, cưỡi Kim Ưng nhanh chóng rời khỏi, phóng tới Nam Cương. Trong đó tám trăm cao giai Linh Nguyên cảnh, hai trăm Linh Hồn cảnh, còn có hai trưởng giả hoàng thất Linh Hồn cảnh cửu trọng thiên.
Sau khi Kỳ Thiên điện nhận được lệnh, toàn bộ cưỡi Lôi Ưng, chạy tới Đông Cương.
- Bọn hắn đang đuổi theo.
Tô Nguyên Minh chú ý tới hai bầy mãnh cầm nhanh chóng tách ra giữa không trung.
Lôi Ưng đại biểu cho Kỳ Thiên điện, Kim Ưng đại biểu cho hoàng thất.
- Chỉ mong Khương Nghị có thể đem bọn người Thường Lăng an toàn ra khỏi Nam Cương.
Quốc quân yên lặng cầu nguyện cho bọn họ.
Giờ khắc này, bọn người Khương Nghị đã chạy tới kinh kỳ, khu vực giao tiếp Tây Cương, Nam Cương, sau khi ẩn giấu tốt tung tích, bọn hắn nhanh chóng phóng tới hướng tây nam. Bọn hắn muốn dọc theo biên giới Tây Cương, Nam Cương đi vòng vào La Phù sơn mạch.
- Đầu tiên chờ chút đã!
Thường Lăng bỗng nhiên dừng ở trong cánh rừng, bộ ngực kịch liệt chập trùng.
- Nếu như ngươi thực sự không chạy nổi thì vào trong thanh đồng tiểu tháp của ta đi. Đừng nghĩ đến cưỡi ngươi Bạch Ngọc Tượng, mục tiêu quá lớn.
Khương Nghị nhìn mà lắc đầu, nếu như không phải bận tâm Thường Lăng, tốc độ bọn họ còn có thể nhanh hơn gấp đôi.
Thường Lăng nói:
- Ngọc thạch của ta là Bảo khí Không gian, phạm vi bên trong vô cùng lớn, không nhét vào trong thanh đồng tiểu tháp của ngươi được.
- Cô đem ngọc thạch cho ta, cô đi vào không được sao?
- Ngọc thạch so với mệnh ta đều quan trọng, tuyệt đối sẽ không giao cho người thứ hai.
- Ta giống như là loại người chiếm tiện nghi sao?
- Chúng ta mới gặp vài lần? Ta có hiểu rõ ngươi sao?
Khương Nghị á khẩu không trả lời được, tùy cô vậy.
- Nếu như cô thật không chạy nổi, chúng ta có thể thay phiên cõng cô.
Thương Minh cũng không chịu nổi, với tốc độ này, thời gian bọn hắn về La Phù ít nhất phải kéo dài gấp đôi.
- Không cần, ta có thể làm.
Thường Lăng lắc đầu, nàng ngay cả nam hài nhi tay đều không có chạm qua, há có thể để cho những nam tử này thay phiên cõng.
- Ta nhìn cô rõ là không được.
Khương Nghị lặng lẽ ra hiệu với bọn người Thương Minh, nếu thì không cưỡng ép đánh ngất xỉu đi.
- Chúng ta không thể cứ chạy như thế, chờ hoàng thất phát hiện chúng ta không ở đó, khẳng định sẽ cưỡi mãnh cầm đuổi theo. Biên giới giao với Tây Cương, Nam Cương sẽ là điểm quan trọng cho bọn hắn tìm kiếm. Chúng ta coi như lại chạy nhanh hơn nữa, nhưng hơn vạn dặm đường này đều có thể bị tìm tới.
Thường Lăng liên tục hít sâu ba cái.
- Cô có chủ ý gì tốt không?
- Ta nghĩ đến một nơi, hẳn là có thể để cho chúng ta hất bọn hắn ra.
- Nơi nào?
- Mê Linh Huyễn Giới, Nam Cương!
- Đó là nơi nào?
Khương Nghị kỳ quái nhíu mày, đều chưa có nghe qua.
- Mê Linh Huyễn Giới?
Bọn người Thương Minh trao đổi ánh mắt, đều không hẹn mà cùng nhíu mày.
Thường Lăng nói.
- Không sai, chính là chỗ đó. Mê Linh Huyễn Giới tồn tại đã hơn mấy ngàn vạn năm, cụ thể thì cũng không thể nào kiểm chứng. Nơi đó có rất nhiều thác nước, dòng sông, hồ nước, quanh năm bốc hơi lên sương mù. Có một số mê vụ hồ nước lại lạnh thấu xương, có một số mê vụ nóng hổi như dung nham, có một số mê vụ còn có được năng lượng quỷ dị. Năng lượng quỷ dị thần bí nhất bên trong, thuộc về lực lượng không gian. Nếu như có thể tìm tới Không Gian Linh Hồ, nhảy vào đó thì có thể sẽ bị truyền tống đến chỗ rất xa.
Thường Lăng chỉ là từng nghe nói đến nơi đó, nhưng chưa bao giờ đi qua.
Mặc dù rất nguy hiểm, cũng sẽ có biến cố, nhưng dù sao cũng tốt hơn đã bị truy bắt.
Mặt Khương Nghị lộ ra vẻ kinh sợ, bên trong Lang Gia hoàng triều lại còn có vùng đất thần bí như vậy.
- Mê Linh Huyễn Giới xác thực có Không Gian Linh Hồ, nhưng, hồ nước nơi đó vô cùng quỷ dị, năng lượng bốc hơi lại hay thay đổi, hôm nay có thể là lực lượng không gian, ngày mai liền có thể biến thành năng lượng khác. Muốn xác định Không Gian Linh Hồ, vô cùng khó khăn.
Bọn người Thương Minh cũng có nghe qua nơi đó.
Khương Nghị lại có hứng thú:
- Nếu như có thể tìm tới Không Gian Linh Hồ thì sẽ được truyền đến đâu?
Thường Lăng lắc đầu nói:
- Vị trí cụ thể, khó mà xác định, khoảng cách truyền tống cũng không có quy luật.
- Cũng không biết?
Khương Nghị dở khóc dở cười:
- Nếu như đem chúng ta ném tới hoàng thất thì sao?
Thường Lăng nói:
- Không thể nào lại đúng lúc như vậy. Từ xưa đến nay, sau khi mọi người tại lặp đi lặp lại nghiên cứu Không Gian Linh Hồ tại Mê Linh Huyễn Giới, tổng kết ra được mấy quy luật. Khoảng cách truyền tống phổ biến là ở ngoài ba ngàn dặm, mà thiên về phương hướng Tân Hải.
- Cô xác định?
- Ta rất xác định. Từ khi hoàng triều thành lập đến nay, rất nhiều kẻ chạy nạn mạo hiểm xông đến nơi đó, nhưng chưa từng có một người nào bị đưa đến hoàng triều.
- Mọi người có ý kiến gì không?
Khương Nghị nhìn về phía bọn người Thương Minh.
Thương Minh nói.
- Chúng ta muốn tránh bại lộ hành tung, chỉ có thể đi bộ bôn ba. Cường giả hoàng thất lại cưỡi mãnh cầm lùng bắt, tỷ lệ chúng ta bị phát hiện xác thực rất lớn. Nhưng...
- Biên giới Tây Cương và Nam Cương là những dãy núi uốn lượn mấy ngàn dặm, thế núi chập trùng, rừng rậm thâm thúy, rất dễ dàng ẩn nấp tung tích, cho dù là bị phát hiện, cũng có thể mượn nhờ địa thế để chạy trốn.
Nhưng, Nam Cương lại chiếm đa số là bình nguyên, núi rừng rất ít, bọn hắn muốn ẩn nấp thì chỉ có thể hành động ở các rừng núi khác để trở về, muốn tìm được Mê Linh Huyễn Giới, về thời gian sẽ phải kéo dài càng lâu.
- Công tử, chính ngươi quyết định đi.
Các Huyết Ngục đều nhìn về Khương Nghị.
- Đội ngũ đuổi bắt của hoàng thất hẳn là sẽ lựa chọn đường giao biên giới, bọn hắn không chỉ có thực lực mạnh, mà còn nghiêm túc lại chấp nhất.
- Đội ngũ lùng bắt ở Nam Cương chủ yếu là thế lực bản địa của Nam Cương, cường giả đỉnh cấp đều tụ tập tại hoàng thành, cường giả còn lại không nhiều, mà hành động lỏng lẻo. Cho dù chúng ta bị phát hiện thì cũng dễ dàng thoát thân.