Khương Nghị thuận dòng nước liền vọt lên một lát, sau khi xác định Lôi Ưng đã rời khỏi, hắn nhanh chóng kéo lấy Thường Lăng leo lên bờ, vội vàng kiểm tra thương thế cho nàng.
Hơi thở Thường Lăng rất yếu ớt, thân thể đều bị cự mãng đè xuống mà có chút biến dạng, tuy nhiên thương thế không nghiêm trọng lắm, chủ yếu là tiêu hao quá lớn, tăng thêm kinh hãi quá độ nên đã hôn mê.
- Tiểu cô nương đáng thương.
Khương Nghị thoáng thở phào, thật khó cho Thường Lăng.
Nàng như là một con mèo con quý giá, bình thường lại cao ngạo như thế, lại được nuôi trong nhà, đột nhiên ném tới rừng rậm, hoang dã thế này quả thật có chút gánh không được.
Khương Nghị ôm ngang nàng vọt vào trong rừng rậm, tìm kiếm nơi an toàn.
Xế chiều hôm đó, Thường Lăng thức tỉnh, hoảng hốt rất một hồi, mới kinh hồn ngồi xuống, con mắt trừng lớn, trong ánh mắt tất cả đều là sợ hãi.
Sau khi nhìn rõ xung quanh là sơn động, nàng mới thoáng lấy lại bình tĩnh.
- Tỉnh rồi sao?
Tiếng Khương Nghị từ bên ngoài truyền vào tới.
- Khương Nghị?
Giọng Thường Lăng khẽ run.
Khương Nghị lại nói.
- Bên cạnh cô có hai cái thùng gỗ, ta tùy tiện làm, hơi đơn sơ một chút, bên trong có nước. Cứ thoải mái tắm rửa, hôm nay là lần cuối cùng cô tắm rửa trước khi rời khỏi Đại Hoang. Thùng gỗ bên cạnh còn có y phục, là của ta, cô cứ mặc tạm. Nơi này là Đại Hoang, cô không thể lại mặc váy bào, cũng không thể lại tùy hứng. Chỉ cần có thể còn sống mà đi ra khỏi Đại Hoang, cô vẫn có thể làm Thường Lăng tông sư cao quý xinh đẹp của cô, đi ra không được, cô muốn xinh đẹp cũng không nổi.
Khương Nghị không ý có trách cứ Thường Lăng, chỉ nói để nàng rõ ràng tình trạng bây giờ.
Thường Lăng hơi hé miệng, đứng dậy nhìn thùng gỗ, nói với bản thân mình phải kiên cường, nhưng, nước mắt vẫn thấm ra khóe mắt, im ắng trượt xuống.
Khương Nghị lại đào một hang đá ở sơn động bên cạnh, hang đá kéo dài thẳng xuống dưới.
Hắn không có năng lực thần kỳ như Dạ An Nhiên, chỉ có thể tận hết khả năng chuẩn bị ngụy trang cho tốt, dùng thanh đồng tiểu tháp xua tan hắc ám.
Chờ sau khi làm xong thì sắc trời đã dần tối, hắc ám từ sâu trong Đại Hoang lan tràn ra bao la vạn trượng, thanh thế to lớn, rừng rậm lần nữa lâm vào bạo động.
Thường Lăng thay xong y phục mà Khương Nghị chuẩn bị, nhanh chóng trốn đến dưới đáy trong thạch động.
- Y phục vừa người không?
Khương Nghị nhìn Thường Lăng, lại dùng liệt diễm đốt cháy thanh đồng tiểu tháp, xua tan hắc ám trong hang đá.
- Bạch Ngọc Tượng đâu?
Thường Lăng ngồi vào bên cạnh, ôm hai chân, vẻ mặt ảm đạm.
Khương Nghị lắc đầu:
- Chết rồi, bị cự mãng giết chết.
Thân thể mềm mại của Thường Lăng run rẩy, chậm rãi ôm chặt hai chân:
- Đỉnh lô của ta đâu?
- Sau khi trời sáng, ta dẫn cô đi tìm.
Khương Nghị thấy Thường Lăng an tĩnh, chỉ sợ là chấn kinh quá độ.
- Đại Hoang hung tàn, cô từ từ thích ứng. Ta không dám hứa chắc có thể còn sống đi ra Đại Hoang, nhưng chỉ cần ta có thể đi ra ngoài, bên cạnh nhất định sẽ có cô.
Thường Lăng đưa mắt nhìn thiếu niên gầy gò trước mặt mình, khẽ nhếch môi, nhẹ giọng nói nhỏ:
- Cám ơn ngươi.
Khương Nghị trấn an nói:
- Đến đây, ta thay cô canh giữ. Nếu như cô có thể còn sống đi ra khỏi Đại Hoang, đoạn đường nhìn như nguy hiểm này sẽ là đoạn đường đặc biệt nhất mà cô đã trải qua, dư vị đáng giá để cô cảm nhận cả một đời.
Thường Lăng yên lặng nhìn một lát, khẽ nói:
- Ngươi thì không sao?
Khương Nghị cười:
- Sáu tuổi ta đã xông xáo Đại Hoang, đã trải qua sinh tử nhiều lắm, tương lai sẽ còn càng nhiều.
- Ngươi thích mạo hiểm?
- Ta thích trưởng thành.
- Trưởng thành không nhất định phải dựa vào mạo hiểm.
- Trưởng thành không thể rời bỏ những gì phải trải qua, nhưng những chuyện trải qua nhất định phải có mạo hiểm.
- Ý nghĩ của ngươi rất đặc biệt.
Thường Lăng chậm rãi lắc đầu.
- Muốn cuộc sống yên tĩnh, mang ý nghĩa là hài lòng với hiện tại. Muốn cuộc sống đặc sắc, nhất định phải vượt mọi chông gai. Thường Lăng cô nương, cô đã từng muốn mình là quốc quân Đan quốc chưa?
- Ta phải kế thừa ý chí tiên tổ, ta phải bảo vệ vương quốc của ta, bảo vệ Luyện Đan sư trong thế giới nguy hiểm này.
- Bây giờ thì thế nào? Cô liều mạng bảo vệ Đan quốc, nhưng lại yếu ớt không chịu nổi một kích. Không phải ta gièm pha Đan quốc, mà là phương hướng các ngươi cố gắng không đúng. Nếu quả thật chúng ta phải bảo vệ một thứ gì đó, không phải là vì nó mà tạo dựng vách tường, mà là để bên trong mình càng cường đại, cường đại đến mức bất cứ cường địch nào cũng không dám có suy nghĩ muốn tổn hại đến chúng ta. Tường thành lại kiên cố, cuối cùng vẫn ngăn không được lòng người tham lam. Chỉ có đao kiếm đầy đủ sắc bén, mới có thể để cho người khác thấy mà lùi bước.
Khương Nghị thuận miệng nói chuyện phiếm, nghĩ là sẽ làm dịu sự khẩn trương của Thường Lăng. Thường Lăng lại kinh ngạc nhìn Khương Nghị, rất khó tưởng tượng được, nàng lại từ trên thân một hài tử mười lăm tuổi nghe được những thâm ý thế này.
Khương Nghị tiếp tục nói:
- Đan quốc rời khỏi Lang Gia hoàng triều, giống như là tân sinh, các ngươi là chủ nhân Đan quốc, hẳn là sẽ đổi cách sống.
- Cách sống gì?
- Ta chỉ là đề nghị, tùy tiện nói thôi. Quốc quân có thể tăng cường giao lưu cùng Ngọc Đỉnh tông, bù đắp cho nhau, mà cô có thể du tẩu khắp nơi, tìm kiếm võ pháp càng mạnh, kết giao càng nhiều bằng hữu. Thế giới bên ngoài, so với những gì cô tưởng tượng đều đặc sắc hơn nhiều. Lấy thiên phú của cô, năng lực của ngcôươi, cực hạn tại một vực hoàng triều thế này thật sự là quá đáng tiếc.
Thường Lăng bỗng nhiên thấy hứng thú:
- Tương lai của ngươi thì sao?
- Chờ La Phù ổn định, ta sẽ gia nhập Vô Hồi thánh địa.
- Không phải ngươi đã cự tuyệt rồi sao?
- Vô Hồi Thánh Chủ mời ta, để cho ta tỏ một chút tư thái, sau đó tiến vào thánh địa.