- Ý lão tổ là...
- Ý ta cái rắm!
Quý Khải Minh xấu hổ nhếch miệng, nhu thuận thấp cúi đầu.
Lão tổ bất mãn răn dạy:
- Đan quốc đều đã đến Tây Cương, ngươi còn muốn chặn đường? Làm sao cản! Quý Khải Minh ngươi chạy đến biên giới La Phù, hô to, chúng ta không tiếp, có bao xa liền cút bấy xa? Ngươi để người trong thiên hạ nhìn ngươi thế nào!
- Ta...
- Ngươi cái gì ngươi! Đừng để cho ta mất mặt xấu hổ!
- Huyền tôn... Biết sai rồi!
Quý Khải Minh dở khóc dở cười, chết tiệt, ta bị trúng gió gì mà lại chạy nơi này để bị mắng.
- Ngươi đổi y phục sạch cho ta, ưỡng ngực của ngươi lên, nhiệt tình chào hỏi toàn La Phù, cao điệu nghênh đón Đan quốc tiến vào La Phù. Không chỉ như vậy, còn phải ở phía sau các vấn đề kiến quốc của Đan quốc, dùng sức duy trì. Chỉ khi ngươi làm như vậy, mới có thể để cho toàn La Phù nhìn thấy được Ngọc Đỉnh tông khí phách như thế nào, nhìn thấy Quý Khải Minh ngươi phong độ như thế nào. Chỉ khi ngươi làm như vậy mới có thể được Đan quốc tôn trọng, để Thường Huyền Nghĩa vào tương lai sẽ không cạnh tranh với Ngọc Đỉnh tông, mà là lấy lễ để tiếp đón.
Lão nhân nhịn không được mà chế nhạo một trận:
- Làm việc phải phóng khoáng cho ta! Ánh mắt nhìn thật xa cho ta! Lại chọc ta phiền lòng thì ngươi dứt khoát giao vị trí tông chủ ra, tới theo giúp ta, vừa hay ta đang thiếu một tên phục vụ.
- Huyền tôn sai, sai rồi.
Quý Khải Minh tranh thủ thời gian xin lỗi, khom người lui lại.
Khi Dạ Thiên Lan và các tông chủ đều mang tâm tư đuổi tới Ngọc Đỉnh tông, Quý Khải Minh lại mỉm cười, phong độ nhẹ nhàng:
- Đan quốc di chuyển cả nước, quả thật là vinh hạnh to lớn đối với La Phù ta.
Đối diện đập tới một câu để Dạ Thiên Lan và các tông chủ nhẫn nhịn nói một đường lại cưỡng bức kẹt tại yết hầu.
- Nếu các tông chủ đến đã rồi, cũng nhanh theo ta đến biên cảnh nghênh đón. Những người khác phái đệ tử về tông triệu tập lực lượng, mau chóng hành động. Chúng ta phải dùng quy cách cao nhất, hoan nghênh Đan quốc đến, tuyệt đối không thể mất cấp bậc lễ nghĩa.
Mặc dù trong lòng Quý Khải Minh có chút khó chịu, nhưng vẫn kích động lại rung động.
- Quốc quân thật quyết đoán, Quý Khải Minh ta rất mặc cảm.
Đám người hai mặt nhìn nhau, tình huống này là như thế nào?
Quý Khải Minh... Điên rồi?
…
- Thực sự không được, từ bỏ đi.
Khương Nghị vung hỏa dực vàng óng ánh dừng ở ba ngàn mét trên không trung, xa xa nhìn qua vách núi bị mây mù bao phủ ở phía trước.
Nơi đó chính là sào huyệt của Lôi Ưng, có thể thấy rõ ràng đỉnh lô nguy nga.
Nhưng nơi đó không chỉ có một con Lôi Ưng, ngoài ra còn có một lớn ba nhỏ.
- Đối với Luyện Đan sư mà nói là, đỉnh lô so với mệnh còn quan trọng hơn.
Thường Lăng cuộn mình trong ngực Khương Nghị, trơ mắt nhìn ba con ưng non đem đỉnh lô nàng coi như sinh mệnh như đồ chơi mà đang chơi đùa.
- Ngươi có thể dẫn dắt bọn nó rời khỏi hay không, ta thừa cơ trộm đi?
- Chút thịt trên người của ta đều không đủ để một con ưng non nhét kẽ răng, còn trông cậy dẫn cả nhà bọn nó đi?
- Ngươi không phải có vũ khí đổ nước sao? Vọt tới phía trên bọn nó, tưới xuống!
- Ta thấy đầu cô bị nước vào rồi. Ta vẩy nước đầy trời, bọn nó phóng điện lên, nước có thể dẫn điện, cô đoán xem, ta còn có thể sống sao? Ta chết đi, ai mang cô đi ra khỏi Đại Hoang.
- Không phải ngươi rất thông minh sao, nghĩ những cách khác đi.
- Đều đã quan sát hai ngày rồi, ba con nhỏ cho tới bây giờ vẫn không có rời khỏi vách núi, hai con lớn hoặc là đều ở lại, hoặc là chỉ đi một con, không có cơ hội.
- Nghĩ cách chút đi, ta nhất định phải lấy lại đỉnh lô của ta.
- Thường Lăng cô nương, không phải đã nói không tùy hứng sao?
- Đây là tùy hứng sao? Nếu như là đỉnh lô của ngươi mất đi, ngươi nói không cần là không cần sao?
- Sẽ không!
Khương Nghị nhìn qua vách núi xa xa, tiếp tục suy nghĩ biện pháp.
Muốn dẫn dắt đám Lôi Ưng kia rời khỏi hình như là không thể được, bọn chúng vô cùng cảnh giác, bất kỳ mãnh cầm gì tới gần nơi đó cũng đều sẽ bị xua đuổi.
Đưa mãnh thú khác tới tập kích?
Cũng không được.
Mãnh thú nơi này đều quá mạnh, dựa vào thực lực bản thân, hơi không cẩn thận liền sẽ biến thành điểm tâm.
Đánh sập vách núi?
Chắc chắn Lôi Ưng sẽ liều mạng với hắn.
Nếu không... Đào một con đường?
Từ phía dưới trực tiếp kéo dài đến đỉnh vách núi, móc đỉnh lô đi?
Cũng không được, trộm đi thì dễ, chạy trốn mới khó.
Phải làm sao bây giờ đây?
Khương Nghị suy nghĩ đến nhập thần, mười ngón tay vô ý thức nhào nặn.
Nhưng hắn quên, hắn vẫn còn ôm Thường Lăng trong ngực. Tay trái thì móc ở bên cạnh sườn, tay phải thì đang nắm lấy đùi.
- Khương Nghị... Khương Nghị...
Gương mặt xinh đẹp của Thường Lăng căng cứng, mím môi tức giận nhìn hắn.
- Thế nào?
Khương Nghị kỳ quái, con quỷ nhỏ này thật là khó hầu hạ.
- Dễ chịu không?
Thường Lăng xấu hổ giận dữ, nếu như không phải đang ở không trung, nàng thật hận không thể đẩy hắn ra.
- Dễ chịu...
Khương Nghị thể hiện cứng đờ, xấu hổ cười cười:
- Quá nhập tâm.
Thường Lăng tức giận lại rất bất đắc dĩ, chờ tương lai đi ra khỏi Đại Hoang, thân thể này của mình chắc sẽ bị cái tên vô lại này chà đạp mấy lần.
Phần tự ái băng thanh ngọc khiết trước đó đâu rồi?
Phần lãnh ngạo ở ngoài ngàn dặm trước đó đâu rồi?
Sao bây giờ lại tùy ý bị hỗn đản này vừa kéo vừa ôm lại vừa sờ thế này? Ta đây là thế nào?
Lúc bắt đầu còn rất kháng cự, rất tức giận, gần đây hình như đã không phải mãnh liệt như vậy nữa.
Thường Lăng co ro, toàn thân căng cứng, hai tay che ở trước người, nhịn không được nhìn Khương Nghị.
Trên gương mặt gầy gò có mấy phần non nớt, nhưng đường cong rõ ràng, lại có khí phách, dưới cặp lông mày hơi nhíu lên, cặp mắt kia đặc biệt lăng lệ.
Hắn giống như có loại mị lực nào đó rất đặc biệt, ở chung lâu liền quên đi tuổi của hắn, không khỏi để người ta tin cậy, dựa vào.