Đan Hoàng Võ Đế

Chương 533: Điên cuồng trong hắc ám




Xâm nhập hắc ám có nghĩa là phải cố gắng vùng vẫy giữa sự sống và cái chết.

- Aaa… !!

Khương Nghị phát ra tiếng gào thét như dã thú, vội vã lao vùn vụt lên bầu trời.

Hắn điên cuồng thôi động linh nguyên trong khí hải, liệt diễm cuồn cuộn sôi trào lên, xua tan hắc ám, cũng đốt cháy thanh đồng tiểu tháp, gian nan chống ánh sáng lên phạm vi ba mét.

Hắn không nhìn thấy vách núi, trước mặt ngoại trừ hắc ám thì chính là hắc ám, chỉ có thể nương tựa theo cảm giác.

Bành!!

Khương Nghị vội vàng không kịp chuẩn bị, đụng phải thứ gì đó ở đối diện, bởi vì tốc độ quá nhanh nên đầu suýt chút nữa đã bị bẻ gãy, bị bay ngược ra ngoài.

- A, sao vậy?

Thường Lăng kêu lên đầy sợ hãi, hai tay gắt gao ôm lấy Khương Nghị, run rẩy kịch liệt.

Khương Nghị gào thét xoay người, liệt diễm yếu bớt, thánh quang ảm đạm.

Chi chi chi...

Tiếng rít gào sắc nhọn liên tiếp tràn ngập trong màng nhĩ, số lượng lớn ác linh nhanh chóng che mất bọn hắn.

- Aaa… !

Khương Nghị gào lên đầy đau đớn, Thường Lăng cũng thét lên.

Hai người suýt chút nữa bị xé nát, còn có thể rõ ràng cảm nhận được đang có thứ gì đó đang gặm cắn da thịt mình.

- Thôi động thánh văn, nhanh nhanh nhanh.

Khương Nghị nhanh chóng trấn định lại, dùng toàn lực thúc giục linh văn, lần nữa phóng thích thánh quang.

Phía sau lưng Thường Lăng đầm đìa máu, nàng cũng kinh hoảng phóng thích liệt diễm cùng thánh quang.

Lũ ác linh tà ác bị cưỡng ép xua tan, những con treo ở trên người thì bị đốt sống chết tươi.

Rống!

Khương Nghị vừa mới ổn định thì bất chợt phía dưới đột nhiên truyền đến tiếng thú rống hùng hậu.

Mặc dù cái gì cũng đều không nhìn thấy, nhưng vẫn có thể nghe được dưới mặt đất có tiếng bạo hưởng oanh minh, ngay sau đó gió mạnh nổi lên, giống như là có thứ gì đang nhảy vọt lên, đánh tới phía bọn hắn.

‘Không tốt!’

Trong lòng Khương Nghị cuồng loạn, hắn nhanh chóng huy động hỏa dực, bổ nhào về phía trước. Nhưng vẫn là chậm một nhịp, một cái móng vuốt to lớn to như một căn phòng xuất hiện ở bên cạnh, hung hăng đập vào trên người hắn.

Tiếng răng rắc giòn vang, hài cốt toàn thân Khương Nghị vỡ vụn, hỏa dực bị dập tắt tại chỗ.

Khương Nghị ôm chặt Thường Lăng, chật vật bay ra ngoài, đụng vào trên vách đá đối diện.

- A a a... Khương Nghị, trở về! Trở về! Ta không muốn, ta không muốn đỉnh lô nữa.

Thường Lăng thét lên, gắt gao nhắm mắt lại, cái gì cũng không dám nhìn.

Thất khiếu(*) trên mặt Khương Nghị rướm máu, đầu váng mắt hoa, miệng đầy máu tươi, hắn lại điên cuồng phóng thích liệt diễm, dùng cả tay chân, nhanh chóng leo lên trên vách núi.

(*) Bảy lỗ trên đầu: Hai mắt, hai lỗ mũi, hai hỗ tai và miệng

Xung quanh là hắc ám vô biên, dày đặc như mực, những tiếng gào thét đinh tai nhức óc phảng phất ở xung quanh. Tiếng thét quái dị chói tai liên tiếp khiến cho da đầu người ta run lên.

Bành!

Tảng đá Khương Nghị vừa mới đạp ở dưới chân đột nhiên vỡ vụn, hắn vội vàng không kịp chuẩn bị, đã nhanh chóng rơi xuống.

Ác linh xung quanh phát ra tiếng gào thét thê lương, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau đã tiến lên nhào về phía bọn hắn.

- Aaa… !

Khương Nghị trợn mắt trừng trừng, điên cuồng, táo bạo, lo lắng, các loại cảm xúc mãnh liệt đã đạt tới cực hạn, Chu Tước linh nguyên giương cánh gáy to, dẫn dắt khí hải bạo động, toàn thân phóng thích liệt diễm mãnh liệt, phạm vi đạt tới hơn năm mét.

Phốc phốc...

Số lượng lớn ác linh bị kim viêm đốt thành tro bụi.

- Ôm chặt, ôm chặt!

Khương Nghị khàn khàn gào thét, che chở Thường Lăng, điên cuồng leo lên.

Hắn không biết mình đang ở vị trí nào, cũng không biết rốt cuộc có phải đang bò tới trên vách đá kia hay không, nhưng giờ khắc này, hắn quả thật cái gì cũng đều không lo được.

Sau đó không lâu, hỏa dực lần nữa ngưng tụ, liệt diễm sôi trào, mang theo Khương Nghị phóng lên tận trời.

Nhưng thật là bất hạnh, cũng bởi vì mãnh thú ác linh xung quanh quá nhiều, hắn vừa mới bay lên không, đón đầu liền đụng phải mãnh cầm đang xẹt qua không trung.

Mãnh cầm phát giác được ánh sáng phía dưới, nó nổi giận gáy to, móng vuốt bén nhọn trong nháy mắt giữ lại ngay cổ Khương Nghị, cắm vào động mạch cùng xương sau cổ.

Thường Lăng cảm thấy không ổn, vô ý thức ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy một màn hoảng sợ này.

Hô hô...

Mãnh cầm vỗ cánh bay lên không, móng vuốt khấu chặt, cơ hồ muốn đem lấy đầu hắn xuống.

- Aaa… !

Miệng Khương Nghị phun đầy máu, dữ tợn gầm thét, linh văn dẫn dắt ngọn lửa màu vàng ngưng tụ thành hỏa thương cứng cỏi đánh lên phía trước một kích, xuyên thủng thân thể mãnh cầm.

Mãnh cầm kêu thảm, buông Khương Nghị ra rồi xông vào hắc ám.

Khương Nghị đưa một tay bịt yết hầu đang trào máu lại, tiếp tục thôi động hỏa dực nhanh chóng lao vùn vụt.

Thường Lăng hoảng sợ, hai mắt mông lung, cuống quít lấy đan dược ra nhét vào miệng Khương Nghị mấy viên.

- Ta không muốn... Ta không muốn nữa... Chúng ta trở về... Trở về...

Rống!

Nơi xa truyền đến tiếng gào thét kinh khủng, xuyên kim liệt thạch, vang vọng đất trời, lực lượng thanh (âm thanh) triều kinh khủng đến nổi quét sạch cả đất trời, cuồn cuộn mấy ngàn thước.

Khương Nghị và Thường Lăng bị đối diện bao phủ, đầu đau muốn nứt, linh lực toàn thân mất khống chế, ngọn lửa màu vàng óng nhanh chóng ảm đạm.

Hắc ám vô tình, trong nháy mắt bao phủ bọn hắn.

Lít nha lít nhít ác linh nuốt hết bọn hắn, thấy không rõ bộ dáng, chỉ là cảm giác các loại móng vuốt, răng rơi xuống trên thân, giống như là đao nhọn đang xé rách da thịt.

- Aaa… !!

Thường Lăng tuyệt vọng thét lên, chưa bao giờ nàng trải qua nguy hiểm như thế này, nàng cơ hồ muốn sụp đổ.

Khương Nghị ôm chặt Thường Lăng đang run rẩy trong ngực mình, hắn nhịn đau khổ, lần nữa thôi động liệt diễm, hình thành hỏa dực, bay tán loạn lên không.

Trong bóng tối cái gì đều không nhìn thấy, hai mắt giống như đã bị mù.

Nhưng, khi Khương Nghị cảm giác mình đã phá tan mây mù, vọt tới mấy ngàn mét chỗ, lại ngoài ý muốn nhìn thấy hào quang nhỏ yếu lóe ra ở phía trước.

Ảo giác sao?

Khương Nghị không lo được nhiều như vậy, lập tức bổ nhào qua tia sáng đó.

- Vách núi?

Khương Nghị vừa tới gần tia sáng kia thì đã thấy rõ ràng nơi này.

Đúng là vách núi bọn họ muốn đến.

Nhưng vách núi lại bị ánh sáng thánh khiết bao phủ, phạm vi đạt tới hai ba trăm mét. Từ bên ngoài nhìn lại, bởi vì hắc ám nuốt hết nên rất yếu ớt, nhưng khi đi đến bên trong, thánh quang vô cùng hừng hực.