Đan Hoàng Võ Đế

Chương 541: Phá vỡ tưởng tượng




- Từ sau đó đến hơn ba trăm năm sau, Vô Hồi thánh địa huyết chiến Đại Hoang, tổn thất nặng nề, nhưng vẫn thành công bố trí Vô Hồi pháp trận xung quanh Đại Hoang thánh địa, dẫn dắt lực lượng ánh sáng, phong ấn phiến phế tích vực sâu kia. Nhưng, chúng ta vẫn không rõ ràng trong vực sâu rốt cuộc là cái gì, mà mỗi khi màn đêm buông xuống, phong ấn khó mà tiếp dẫn ánh sáng, lực lượng phong ấn liền sẽ yếu bớt, Hắc Ám Ác Linh sẽ thẩm thấu vào pháp trận, một lần nữa bao phủ Đại Hoang. Trình độ hỗn loạn, mạnh hơn mười lần so với đương thời.

- Cho đến khi bảy trăm năm trước, Lý Hương Quân Thánh Chủ hóa thân Bất Diệt Thánh Quang, mới xem như khống chế được cục diện Đại Hoang. Mặc dù hắc ám sẽ trở về vào đêm bao phủ Đại Hoang, nhưng bất luận là phạm vi hay là trình độ, đều áp súc đến có thể tiếp nhận được.

Lâm Thiên Lộc yên lặng đi tới, kể ra lịch sử đã từng có cho Khương Nghị nghe.

Tương lai Khương Nghị phải vào thánh địa, tinh lực suốt đời đều sẽ phóng tới Đại Hoang, cần hiểu rõ lịch sử Đại Hoang, hiểu rõ tinh thần Vô Hồi thánh địa.

Khương Nghị và Thường Lăng đều nghiêm túc nghe, lần đầu tiên hiểu được kỹ càng quá trình kịch biến của Đại Hoang.

Thì ra không phải kịch biến một đêm, mà là Vô Hồi thánh địa đã từng ở chỗ này huyết chiến hơn ba trăm năm mới khống chế được cục diện.

- Dựa theo dự toán năm đó của Lý Hương Quân Thánh Chủ, chỉ cần hai ba trăm năm, liền có thể hao hết bên trong Hắc Ám Ác Linh, triệt để khống chế Đại Hoang thâm uyên. Nhưng, sau khi Lý Hương Quân Thánh Chủ chết trăm năm, Đại Hoang thâm uyên xuất hiện vấn đề mới. Phong ấn tại trong vực sâu bị lực lượng hắc đánh tan được, đem năng lượng thánh quang cường đại chuyển dời đến hư vô thâm không. Cứ như vậy, lực lượng tại vực sâu cùng lực lượng phong ấn liền tạo thành cân bằng vi diệu, khó mà hủy diệt nơi đó.

- Không chỉ có như vậy, bên ngoài Đại Hoang thâm uyên, cũng chính là không gian bên ngoài phong ấn cũng nhận ảnh hưởng. Đại khái là tại năm trăm năm trước, có người xuất hiện ở nơi đó.

Lâm Thiên Lộc yên lặng nói, đi tới, hắc ám trước mặt dần dần mỏng manh, mơ hồ có thể nhìn thấy một pho tượng đá đứng vững ở trong hắc ám, tỏa ra ánh sáng cường thịnh.

Tượng đá chính là Lý Hương Quân đang ngồi nguy nga trên tế đàn, cao tới hơn mười mét, ánh sáng ảnh hưởng mấy ngàn thước.

- Là ai vậy?

Khương Nghị nghe được thì có chút hồ đồ.

Lâm Thiên Lộc có chút hành lễ về phía tượng đá Lý Hương Quân ở xa xa, mới nói:

- Thánh Nhân có thể hoành độ hư không.

- Sau đó thì sao?

Khuôn mặt Khương Nghị có chút động.

- Chúng ta mời hắn phong ấn Đại Hoang, hắn lại nói bất lực. Sau đó... Hắn

ở chỗ này xây tòa thành.

- Xây thành trì?

Thường Lăng khó có thể tin, xây thành tại chỗ nguy hiểm như vậy?

- Lợi dụng không gian yếu kém nơi đó, đả thông hư không, đỡ kết nối, sau đó hắn liền rời khỏi. Chúng ta không biết hắn có phải bất lực thật hay không, nhưng chúng ta rất rõ ràng, hắn xem nơi này như đồ chơi. Từ sau khi tòa thành kia xây xong, lần lượt có người vượt qua không gian tới đây. Có một số đến từ hải vực xa xôi, có một số đến từ Thương Huyền đại lục, còn có một số đến từ đại lục khác, đều là xông lầm một vài Không Gian bí cảnh bị ném tới nơi này. Dần dà, người càng ngày càng nhiều, tòa thành kia càng ngày càng hỗn loạn. Có người làm phá hư, có người trở thành bằng hữu của chúng ta.

- Sau hơn trăm năm, Thánh Nhân kia lại trở về, hắn rất hài lòng náo nhiệt ở cổ thành, sau đó... Lại đang xây dựng thêm quy mô ở nơi đó, còn tự thân đặt tên là Vương Quốc Hắc Ám. Từ đó về sau, càng ngày càng nhiều người xông tới, Vương Quốc Hắc Ám trở thành vương quốc có tiếng tăm. Vừa mới bắt đầu Vô Hồi thánh địa chúng ta còn có thể dựa vào thân phận chủ nhân khống chế cục diện, sau này, có mấy loại sức mạnh cường hãn xuất hiện, sau khi trải qua luân phiên chém giết, đã cùng tạo thành giằng co với chúng ta. Bây giờ Vương Quốc Hắc Ám, tổng cộng có ba chủ nhân, chế ước lẫn nhau, chế định quy tắc lẫn nhau.

Lâm Thiên Lộc đi tới, bất chợt ngừng lại, quay đầu nhìn Khương Nghị đang hoàn toàn ngây người, lại lộ ra một nụ cười thản nhiên:

- Ta biết ngươi sẽ có bộ dáng này.

Khương Nghị không chỉ là ngây dại, càng là trấn trụ.

Lần này đã lật đổ tất cả tưởng tượng của hắn đối với Đại Hoang thâm uyên.

Nơi đó có vương quốc?

Nơi đó là điểm bí mật trong không gian hư vô?

Nơi đó lại còn có thể tiếp lấy đỡ dương mênh mông, Thương Huyền, cùng với các đại lục khác?

Nơi đó còn có thế lực cường đại đến từ nơi khác?

- Ngươi hành động tại Ly Hỏa thánh địa rất đặc sắc, nhưng vị Thánh Chủ kia của chúng ta không bớt lo cũng nói đến không sai. Người trong thiên hạ đều cảm giác Vô Hồi thánh địa sẽ bị Đại Hoang thâm uyên mai táng, thật tình không biết Vô Hồi thánh địa chúng ta sẽ dục hỏa trùng sinh(*) tại Đại Hoang thâm uyên!

(*) Phượng hoàng tái sinh từ tro tàn.

- Vương Quốc Hắc Ám, nó là thuộc về bí mật của Đại Hoang, là bí mật của Vô Hồi thánh địa, là bí mật của toàn bộ Thương Huyền.

Lâm Thiên Lộc nhìn Khương Nghị nói:

- Đi thôi, ta dẫn ngươi đi xem, nơi đó so với tưởng tượng của ngươi sẽ càng đặc sắc hơn.

Hàn Ngạo đi qua bên cạnh Khương Nghị, cao ngạo nói:

- Vương Quốc Hắc Ám có thể đổi mới thế giới quan của tên dế nhũi ngươi đây. Đi thôi, mang ngươi đi mở mắt một chút. Nhìn xem rốt cuộc là ngươi không xứng với Vô Hồi thánh địa, hay là Vô Hồi thánh địa không xứng với ngươi!

Trong bóng tối còn có rất nhiều đệ tử Vô Hồi để lại săn giết ác linh, bảo toàn hoa hồng yêu dị trên mặt đất.

Cũng có trưởng lão Vô Hồi khí thế cường thịnh, mặt lạnh tuần sát hắc ám.

Các đệ tử bồi tiếp tiến đến khom mình hành lễ, sau đó liên tiếp tản ra, chấp hành nhiệm vụ của bọn hắn.

- Đây chính là thông đạo.

Lâm Thiên Lộc mang theo bọn hắn đi đến một cái hố đất, thả người nhảy xuống, trong nháy mắt đã biến mất.

Hàn Ngạo theo sát nhảy xuống, biến mất trong bóng đêm.

- Ôm ta.

Thường Lăng tranh thủ thời gian lôi kéo Khương Nghị, hai chữ đã từng không muốn nghĩ, bây giờ lại giống như yên lặng quen thuộc.

Khương Nghị cũng thuần thục ôm lấy Thường Lăng.

Nhưng, đang chuẩn bị nhảy đi xuống thời điểm, bỗng nhiên chú ý tới trong bóng tối trước mặt có hào quang sáng tỏ.