Hàn Ngạo cắn răng nói:
- Ta cũng thay đổi điều kiện, ta không muốn bí mật của ngươi. Nếu như ta thắng, ngươi làm người hầu năm năm cho ta.
- Tốt, vậy cứ quyết định như thế.
Khương Nghị mỉm cười tiếp nhận, cố ý nhìn Hàn Ngạo duỗi ra ngón cái, run rẩy ép đến phía dưới.
- Đừng tùy tiện, trước đó ta còn chưa dùng toàn lực.
Hàn Ngạo nhe răng cười, trên mặt có một số vị trí đều nổi vảy rồng lên.
- Giữa đồng môn không nên cương nháo đến như thế. Như vậy đi, người nào thắng người đó làm sư huynh, người nào thua cam nguyện làm sư đệ, gặp mặt phải hành lễ.
Lâm Thiên Lộc lắc đầu, khuyên nhủ bọn hắn.
Dù sao Hàn Ngạo cũng là đệ tử thân truyền của hắn, quanh năm đi theo bên cạnh hắn, nếu thật là làm nô bộc cho Khương Nghị, trên mặt hắn cũng không còn ánh sáng nữa.
- Nghe Lâm tiền bối. Dẫn đường đi!
Khương Nghị đưa tay ra hiệu với Hàn Ngạo.
Hàn Ngạo khinh thường hừ lạnh:
- Ngu xuẩn! Dế nhũi! Coi Vương Quốc Hắc Ám là trại đất kia của các ngươi sao? Muốn khiêu chiến liền khiêu chiến, suy nghĩ thời điểm gì bắt đầu thì chừng nào bắt đầu à?
- Vậy thì do ngươi an bài, đệ tử Vô Hồi cao quý.
Khương Nghị cười lắc đầu.
- Đương nhiên phải do ta an bài, ngươi thì biết cái gì.
Hàn Ngạo quay người rời khỏi.
- Lâm tiền bối, có người đề cập qua với ngài, Hàn Ngạo thiếu quản giáo chưa?
- Tính tình hắn chỉ là kiêu ngạo chút, nhưng cũng không có nghiêm trọng như hôm nay vậy.
Lâm Thiên Lộc lắc đầu, đứa nhỏ này là bị kích thích, trước đó nghe được Khương Nghị cự tuyệt Vô Hồi thánh địa liền tuyên bố muốn đích thân đi giáo huấn, sau khi Khương Nghị đại náo một trận tại Ly Hỏa thánh địa, trêu đến được Thánh Chủ ưu ái, cưỡng ép mời chào, Hàn Ngạo càng bị kích thích hơn. Hôm nay rốt cuộc cũng chạm mặt, kết quả... Bị đánh.
Lấy tính cách Hàn Ngạo, không có bạo tẩu coi như khắc chế.
- Ta cần chờ bao lâu?
- Điện Đại Tự Tại của Vương Quốc Hắc Ám tổng cộng có mười tám tòa, phân các cảnh giới khác biệt. Giai đoạn Linh Nguyên cảnh là náo nhiệt nhất, bình thường cần đưa ra lời mời, chờ đợi sân bãi trống mới đi. Dựa theo tính cách Hàn Ngạo, hắn hẳn là sẽ đưa ngươi ra toà lớn nhất kia, còn phải chào hỏi càng nhiều người, cố ý muốn chờ một ngày.
- Chúng ta vừa vặn có thể đi dạo khắp nơi.
Khương Nghị vừa nói xong, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng hạc kêu.
Một vị phụ nhân cưỡi Linh Hạc nhẹ nhàng tới, cung kính hành lễ với Lâm Thiên Lộc trưởng lão:
- Túc lão, Chí Tôn Kim Thành lại có chuyện ồn ào, ngài dễ chịu nhất, đi xem một chút.
- Ngươi dẫn bọn hắn đi dạo.
Lâm Thiên Lộc nhảy vọt lên, nhanh chóng biến mất khỏi ánh sáng lung linh.
- Tiền bối...
Khương Nghị đang muốn chắp tay hành lễ, phụ nhân kia lại không để ý tí nào, cưỡi Linh Hạc biến mất.
- Xem ra thánh địa kiêu ngạo là bệnh chung.
Khương Nghị lắc đầu, lôi kéo Thường Lăng đi dạo.
Trước mặt xiềng xích càng ngày càng dày đặc, người cũng càng ngày càng nhiều.
Có người cưỡi dị thú, có người kết bạn đi với nhau, cũng có người khi xuất phát rất vội vàng.
Phổ biến đều quấn ở trên trán, che linh văn của mình, thậm chí có một số còn mang theo mặt nạ, ngụy trang thân phận. Nhưng, ánh mắt bọn hắn đều vô cùng sáng tỏ, đang quét mắt nhìn trên thân người khác tìm kiếm thứ mình ưa thích.
Nơi này dù sao cũng là chợ giao dịch siêu cấp, người đến nơi này không phải tị nạn thì chính là muốn đoạt bảo bối.
Y phục Khương Nghị rách rưới, dính đầy vết máu, người Thường Lăng cũng là đầy bụi đất. Bọn hắn tựa như là hai tiểu ăn mày, đi trên con đường xiềng xích vô cùng đáng chú ý.
- Bằng hữu, nữ nô này ngươi bán không?
Một đám người đâm đầu đi tới đưa tay ngăn cản Khương Nghị.
- Nữ nô?
Thường Lăng hơi trầm xuống, ta giống nô chỗ nào.
- Muốn cái gì, ta cùng ngươi trao đổi.
Nam tử cầm đầu trên dưới đánh giá Thường Lăng, càng nhìn càng hài lòng, mặc dù phong trần mệt mỏi, nhưng vẫn có thể nhìn ra được đây tuyệt đối là một tiểu mỹ nhân.
- Ta muốn mệnh của ngươi.
Khương Nghị lôi kéo Thường Lăng đi qua, linh văn trên trán nở rộ, toàn thân bỗng nhiên bộc phát khí thế, giống như là một con hung cầm đáng sợ đột nhiên triển khai hai cánh.
Trong lòng nam tử lắc một cái, theo bản năng tránh khỏi hai bên.
- Bằng hữu, hỏa khí không nhỏ nhỉ.
Phía trước có một nam tử đang cười, tay cầm ngang côn sắt:
- Tiểu tháp trên cổ ngươi hình như cũng không tồi, có hứng thú trao đổi hay không?
- Không hứng thú.
Khương Nghị đưa tay đè lại côn sắt trước mặt, mãnh lực đẩy đi.
Nam tử vững vàng bắt lấy, tự tin có thể ngăn cản, kết quả lại đánh giá thấp lực đạo tay Khương Nghị, vội vàng không kịp chuẩn bị lại bị hất ngã.
Mấy người đang chuẩn bị đến nói giao dịch xem xét thấy không dễ chọc, nhún nhún vai đều lách qua.
- Nguyệt Hoa Thiên Bảo?
Khương Nghị ngẩng đầu nhìn bảo điện nguy nga phía xa, giống như là bảo tháp chín tầng, toàn thân là kim hoàng, ánh sáng nở rộ như tầng tầng sóng lớn.
Ở giữa đông đảo bảo điện vô cùng đáng chú ý.
Phía trước bảo điện còn người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.
- Nơi này lại còn có thương hội?
Khương Nghị đang hiếu kỳ muốn đi qua, bỗng nhiên Thường Lăng giữ chặt hắn:
- Ngươi nhìn nơi đó.
Ở tên cao hơn trong hư không, một tòa cung điện hình thuyền đang lơ lửng, tỏa ra ánh sáng lung linh, hơi nước bốc hơi, như mộng như ảo, mơ hồ có thể nhìn thấy bốn chữ 'Ôn Tuyền Tiên Cảnh'.
Thường Lăng nhìn ba chữ suối nước nóng, toàn thân đều không thoải mái, từ khi rời khỏi Đan quốc, đã rất lâu không có thư thoải mái tắm suối nước nóng.
- Vương Quốc Hắc Ám lại còn có nơi hưởng lạc?
Khương Nghị lắc đầu, nhìn bộ dáng Thường Lăng hai mắt sáng lên, cuối cùng vẫn là mang nàng đi đến nơi đó trước.
- Hì hì...
Thường Lăng toát ra tư thái tiểu nữ hài nhi hiếm thấy, lôi kéo Khương Nghị chạy về phía trước.
Bảo điện Ôn Tuyền Tiên Cảnh vô cùng to lớn, càng đi đến, hình dáng càng rung động.
Nơi đây dài đến hơn năm trăm mét, cao gần hai trăm mét.
Thân tàu vàng son lộng lẫy, bên ngoài còn sinh trưởng cây cối xanh biếc lại khổng lồ, còn có thác nước lao ra, đổ xuống bóng tối vô tận phía dưới.
Các sợi xiềng xích tráng kiện cứng rắn xuyên qua trong đó, một mực đính trong hư không.
Lối vào lại còn là một tòa núi đá, phồn hoa như gấm, cây xanh râm mát, giống như đặt mình vào trước u cốc rừng rậm.