Đan Hoàng cố ý thừa nước đục thả câu.
- Chờ tương lai ngươi chạm đến cảnh giới của ta, tự nhiên sẽ hiểu đan dược giao phó sinh mệnh là chuyện thần kỳ lại vĩ đại cỡ nào.
Khương Nghị chợt nhớ tới:
- Hắn bảo ta luyện hồn đan là vì sao?
Đan Hoàng nói:
- Hẳn là ngủ say quá lâu dưới lòng đất, cần bổ sung lực lượng linh hồn.
Khương Nghị lại hỏi:
- Hắn chỉ là viên thuốc, chính hắn không thể tự luyện đan sao?
- Những vấn đề bây giờ của ngươi đây giống với Linh Nguyên cảnh nhìn trộm Thần Hoàng cảnh, không nên hỏi!
- Ngài lại câu dẫn ta luyện đan.
- Luyện đan, mới là chính đồ, những thứ khác đều là bàng môn tà đạo.
Khương Nghị dở khóc dở cười, lấy toàn bộ hồn đan trong thanh đồng tiểu tháp giữ ra, bỏ vào trước núi, rời khỏi nơi này.
- Ngươi nên nghiên cứu mới đan thuật. Sau khi cổ kinh đại khái hơn hai trăm đan thuật sẽ có chút đan dược mới lạ lại dùng tốt. Ví dụ như, ngươi làm mấy viên cho Thường Lăng, liền có thể để nàng và ngươi cùng lên đỉnh vu sơn.
Giọng Đan Hoàng còn chưa có rơi xuống, Khương Nghị lảo đảo một cái suýt chút nữa nhào vào trên mặt đất.
- Ngài vừa nói cái gì?
Khương Nghị dùng sức vuốt vuốt đầu, ảo giác sao?
Đan Hoàng nói:
- Ngươi không phải có ý với Thường Lăng sao?
- Ta không có ý gì cả!!
Khương Nghị dở khóc dở cười, chết tiệt, rốt cuộc là thế nào, vì để cho mình luyện đan, loại chuyện này đều có thể nghĩ ra được?
- Không, ngươi có ý.
- Ta không ý gì!
- Ngươi có ý. Ta trong ý thức của ngươi, ta rất rõ ràng.
- Ngài... Ngài còn nhìn trộm ý thức của ta?
- Ta không nhìn trộm ý thức của ngươi, nhưng thời điểm ý thức ngươi có chấn động mãnh liệt, ta có thể cảm nhận được. Ví dụ như lúc ngươi ôm Thường Lăng, ví dụ như lúc ngươi nhìn nàng ngủ, ví dụ như lúc ngươi vụng trộm nhìn nàng. Loại kia ý thức rất mãnh liệt, rất xao động. Cái này cũng không sao, ngươi đã mười lăm tuổi, bắt đầu phát dục, có nhu cầu, rất bình thường.
- Thường Lăng có khí chất, tư sắc hay tư thái đều không tệ, khiến cho ngươi phản ứng cũng là hợp tình lý. Chỉ cần là ngươi tình ta nguyện, đều là chuyện rất bình thường, không có gì phải ngượng ngùng. Ta nói đan dược không phải để cho ngươi làm chuyện xấu, là trợ hứng.
Đan Hoàng bình tĩnh nói xong.
Khương Nghị nghe được thì trợn mắt hốc mồm, khó có thể tưởng tượng được Đan Hoàng lại có thể nói ra những lời như vậy, còn nói rất chững chạc đàng hoàng.
- Ta cảm thấy rất kỳ quái, ngươi đối với Dạ An Nhiên giống như cũng không có cảm giác đặc biệt mãnh liệt nào, là bởi vì ngươi xác thực không có hứng thú với Dạ An Nhiên, hay là bởi vì khi đó ngươi nhìn qua thân thể Thường Lăng, một mực nhớ mãi không quên?
- Tiền bối à...
Khương Nghị kêu rên trong lòng, đề tài này chuyển biến quá nhanh, mà đối phương còn dùng từ rất mạnh bạo nữa.
- Ngươi đã lớn, có chút vấn đề hẳn là nên đối diện. Có một số việc, cũng nên gọn gàng mà linh hoạt, nếu như ngươi không tiện cùng người khác, có thể bàn bạc cùng ta.
- Ngài thắng, chúng ta vẫn nên nói chuyện đan thuật đi.
- Khương Nghị, đã lâu không gặp.
Tịch Dao đi đến, thân thể mềm mại như liễu, nhẹ nhàng non mềm, tóc dài đen bóng như mực thả tung bên eo của nàng, đôi môi hồng nhuận, hàm răng trắng như ngọc.
- Tịch Dao Thánh Nữ, vừa rồi ở trong điện không thấy cô.
Khương Nghị mỉm cười chào hỏi.
- Hôm nay ta vừa đột phá, nghe nói quốc quân đã đến Ngọc Đỉnh tông liền chạy đến.
Tịch Dao mặc áo trắng toàn thân, khí chất xuất trần càng lộ vẻ thánh khiết, đẹp giống như tiên tử từ trong tranh đi ra.
- Linh Nguyên cảnh tứ trọng thiên rồi? Tốc độ thật nhanh.
- Tông chủ đem bảo vật truyền thừa cho ta, kích phát tiềm lực, tăng lên tới tứ trọng thiên. Nhưng so với ngươi thì còn kém xa.
Tịch Dao mỉm cười lắc đầu, cảnh giới từng giống Khương Nghị, hơn một năm không gặp, vậy mà lại vượt qua mình hai trọng thiên.
- Ta chạy đi chơi đùa lung tung khắp nơi, đụng phải chút cơ duyên.
- Chơi đùa lung tung liền đem tông sư Đan quốc giày vò tới tay?
- Cái này... Ngoài ý muốn...
Khương Nghị xấu hổ cười cười, tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác:
- Tịch Nhan bây giờ đã là đệ tử Vô Hồi thánh địa, đi theo một trong bảy túc lão, Bạch Nguyệt, cô không cần lại lo lắng cho nàng.
- Dạ An Nhiên đã nói với ta. Cảm ơn ngươi lại cứu Tịch Nhan, tỷ muội chúng ta thiếu ngươi nhiều lắm.
- Tuyệt đối không nên cảm thấy thiếu ta cái gì. Mặc kệ ta làm cái gì, đều là tự nguyện.
- Hay là ngươi cầu chút hồi báo đi, không phải vậy hẳn là chúng ta sẽ phải nhớ cả đời.
Tịch Dao dịu dàng cười, ở trước mặt Khương Nghị, giống như không tự chủ không còn cao quý lạnh nhạt như bình thường.
- Thật muốn hồi báo, vậy thì trợ giúp Đan quốc trùng kiến đi.
- Đây là chuyện Thánh Nữ tông, không phải tỷ muội chúng ta.
- Những cái khác thật không có gì cả.
- Không nôn nóng, chờ ngươi nghĩ tới, lúc nào cũng có thể đến nói với chúng ta.
- Được thôi, được thôi...
Khương Nghị cười cười, chuẩn bị rời khỏi, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì:
- Tịch Dao Thánh Nữ, linh văn tỷ muội các cô có liên hệ gì đặc biệt không?
- Ngươi muốn hỏi vấn đề nào?
- Ta ở bên ngoài gặp được một đôi huynh đệ song thai, bọn hắn đều là Phật Ấn linh văn, văn ấn giống nhau, năng lượng hoàn toàn tương phản, một là Thánh Phật, một là Chiến Phật. Nhưng mặc kệ bọn hắn chỗ nào, ý thức đều có thể liên hệ với nhau, còn có thể mượn dùng năng lực. Ví dụ như, Chiến Phật ở chỗ này nhìn thấy gì đó, Thánh Phật ở phía xa cũng có thể nhìn thấy, Chiến Phật ở chỗ này chiến đấu, có thể tùy tiện mượn dùng năng lượng Thánh Phật ở xa xa.
- Còn có linh văn như thế?
Tịch Dao kinh ngạc nhìn Khương Nghị, ý thức tương thông? Dùng chung năng lượng?
Đây là năng lực nghịch thiên gì!
- Bọn hắn tựa như là linh văn song sinh, cô và Tịch Nhan có tình huống tương tự hay không?
Khương Nghị nhắc đến là bởi vì nghĩ đến Đại Hoang Tù Thiên Trận.
Đại Hoang Tù Thiên Ấn cùng Đại Hoang U Linh Ấn cực kỳ quan trọng, nhất định phải đầy đủ cường đại, đầy đủ ổn định.