- Ngươi cứ việc yên tâm đến Lạc Chùy trọng địa, mặc kệ xảy ra chuyện gì, tỷ tỷ đều có thể bảo đảm ngươi an toàn rời khỏi.
Hướng Vãn Tình cười nhẹ nhàng, nháy mắt với Khương Nghị:
- Bây giờ ngươi là đi liền, hay ở lại bồi tỷ tỷ?
…
Khương Nghị đi đến Hỗn Độn Tử Phủ, nộp ngọc bài Lạc Chùy trọng địa.
- Ngươi chính là Khương Nghị? Ngươi muốn vào Lạc Chùy trọng địa của Hỗn Độn Tử Phủ chúng ta?
Bọn thủ vệ trước điện quái dị nhìn Khương Nghị, dùng bí cảnh tu luyện chúng ta, khiêu chiến công tử chúng ta?
- Có ngọc bài liền có thể đi, còn có hạn chế gì không?
Khương Nghị ngẩng đầu nhìn qua cung điện màu tím rộng rãi đại khí phía trước, cực điểm xa hoa và uy nghiêm, trong bóng tối vô biên còn có khí thế mênh mông.
- Tình huống bình thường có thể sử dụng, nhưng bây giờ thuộc về tình huống đặc biệt. Ngươi chờ một lát, ta đi thông bẩm.
Một vị thị vệ rời khỏi, thật lâu mới trở về, phía sau đi theo một vị nữ tử dáng người cao gầy.
Nói là cao gầy cũng không quá đáng chút nào, chỉ là hai chân kia đều đã cao không kém Khương Nghị cho lắm.
Nữ tử này cao tới ba mét, dáng người thẳng tắp, có lồi có lõm, tuyệt đối là dáng người hoàn mỹ, phối hợp thân cao kinh người, cho người ta vẻ đẹp dã tính không cách nào nói rõ.
Ngũ quan của nàng tinh xảo, bộ dáng xinh đẹp động lòng người, nhưng da thịt toàn thân lại là một màu tím, còn trải rộng sợi tơ màu vàng như ẩn như hiện, nhìn vừa tôn quý vừa thần bí.
- Ngươi chính là Khương Nghị?
Nữ tử đi đến trước mặt Khương Nghị, ở trên cao nhìn xuống nhìn hắn.
- Ta là Khương Nghị, cô là...
Khương Nghị không thể không ngẩng đầu nhìn mỹ nhân to lớn ở trước mặt, nếu như nhìn thẳng, góc độ hơi có vẻ xấu hổ.
- Hỗn Độn Tử Phủ, Ngu Khuynh Thành.
Nữ tử có làn da màu tím, tóc dài màu tím, con mắt cũng màu tím, là người thừa kế huyết mạch.
- Võ Hầu bảng người thứ mười, Ngu Khuynh Thành?
- Trước kia là vị thứ chín.
- Lấy địa vị Hỗn Độn Tử Phủ các ngươi ở bên ngoài hẳn là sẽ không để ý xếp hạng nơi này chứ. Chỉ cần tiến vào vị trí thứ mười, có thể thu hoạch được quyền lợi ra vào bí cảnh khác như vậy là đủ rồi.
- Chúng ta không quan tâm xếp hạng, nhưng quan tâm thanh danh. Ví dụ như... Ai nói năng lỗ mãng, chính là mạo phạm! Là khiêu khích!
Ngu Khuynh Thành nhìn về phía Khương Nghị, ánh mắt dần dần giá lạnh.
- Nếu như ngươi nói chính là những lời mà Hàn Ngạo nói kia, ta có thể xin lỗi. Nếu như ngươi nói chính là chuyện Võ Hầu bảng, vậy liền không tính khiêu khích, dù sao Võ Hầu bảng đứng ở đó chính là để cho người ta cạnh tranh.
- Thứ không biết sống chết. Ngươi muốn khiêu chiến Võ Hầu, trước tiên phải khiêu chiến Ngu Kình Thương, ngươi cho rằng ngươi có thể thắng?
- Không thử một chút làm sao biết, chẳng lẽ Ngu Kình Thương sợ?
- Ha ha... Ha ha... Ngươi không chỉ có rất phách lối, còn rất ngu xuẩn. Ngươi, nhiều nhất là chịu được ba hiệp với Ngu Kình Thương!
- Đừng nói quá vẹn toàn. Ta ở chỗ này có ngọc bài, có thể đi đến Lạc Chùy trọng địa không?
Khương Nghị nâng ngọc bài trong tay lên, hắn không phải đến cãi nhau, không cần thiết dây dưa cùng Ngu Khuynh Thành.
- Đương nhiên có thể! Nói không chừng, ngươi có thể gặp được hắn ở trong đó!
- Vậy ta có thể chờ đợi, dẫn đường?
- Ta tự mình đưa ngươi vào đi.
Ngu Khuynh Thành vung ra một con hùng sư màu tím từ trong nhẫn không gian.
Hùng sư thần tuấn oai hùng, đạp trên mây mù màu tím bay lên không, chở Ngu Khuynh Thành xông về cửa đá nơi xa trong hư không do Hỗn Độn Tử Phủ trấn thủ.
Khương Nghị triển khai hỏa dực, theo sát lấy vọt tới.
Chờ sau khi bọn hắn rời khỏi, Trưởng thị vệ phân phó nói:
- Thông báo Hứa Như Lai, Chí Tôn Kim Thành, Khương Nghị vào Lạc Chùy trọng địa. Nếu như bọn hắn có hứng thú, chúng ta tặng không một cơ hội đến tu luyện.
Cử đá giữa hư không rộng mở, phía sau là một con đường đá cứng rắn rộng rãi, thông hướng pháp trận Không Gian của Hỗn Độn Tử Phủ.
- Theo sát ta! Ném trong hư không thì đừng trách ta!
Ngu Khuynh Thành mang theo Khương Nghị leo lên pháp trận Không Gian, ánh sáng cường thịnh trong nháy mắt đã nuốt sống bọn hắn.
Khương Nghị đã vượt qua qua rất nhiều con đường không gian, miễn cưỡng có thể giữ vững cân bằng thân thể, ở trong đường hầm lộng lẫy quang ảnh nhanh chóng hướng về phía trước.
Ngu Khuynh Thành quay đầu nhìn Khương Nghị, hừ lạnh một tiếng, thúc giục hùng sư màu tím tăng thêm tốc độ.
Khi quang ảnh tiêu tán, bọn hắn đã đứng ở trong sương mù nồng đậm.
Đưa tầm mắt nhìn về bốn phương, cái gì cũng đều không nhìn thấy, tất cả đều yên tĩnh im ắng.
Rống!
Hùng sư gào thét, hùng hậu uy nghiêm.
Phía trước là mê vụ cuồn cuộn, ngưng tụ thành vòng xoáy giống như một con đường, kéo dài đến cuối phía mê vụ.
- Đi theo ta.
Ngu Khuynh Thành mang theo Khương Nghị đi tiếp.
Khương Nghị cẩn thận điều tra mê vụ, đây cũng là năng lượng một loại phong ấn nào đó.
Sau khi đi về phía trước hơn ngàn mét, rốt cuộc mê vụ cũng mỏng đi, tiếng ồn náo nhiệt đập vào mặt.
Khương Nghị cùng đi theo ra khỏi mê vụ, đập vào mắt chính là liên miên cung điện chập trùng xa hoa, có liên miên giao thoa, có thẳng vào mây xanh, có bao la hùng vĩ.
Nơi này đều bị mây mù vờn quanh, kình phong gào thét, có thác nước từ mây mù rơi xuống, có mãnh cầm xoay quanh đầy trời.
Giống như tiên cảnh.
- Nơi này chính là Hỗn Độn Tử Phủ?
Khương Nghị đi theo về phía trước một đoạn, mới phát hiện vấn đề.
Mảnh cung điện vậy này đều là xây ở trên đỉnh núi.
Tất cả đều là vạn mét, ba mươi đến năm mươi tòa, san sát nhau cao thẳng đến trời, bàng bạc mà bao la hùng vĩ.
- Hắn chính là Khương Nghị! Hắn muốn vào Lạc Chùy trọng địa tu luyện!
Giọng Ngu Khuynh Thành cao vút đem lực chú ý của Khương Nghị kéo đến phía trước.
Nơi này là một diễn võ trường cỡ lớn, tám lôi đài phân bố ở các nơi, số lượng lớn nam nữ tử có làn da màu tím đang kịch liệt chém giết.