Ngu Khuynh Thành nhíu mày, thể hiện vô cùng kháng cự.
- Ngươi, tự mình đưa!
Ngu Chính Hùng uy thế bức nhân, một ánh mắt đảo qua đã để Ngu Khuynh Thành liền cúi đầu.
- Ngu tiền bối có ý tốt, nhưng ta không cần người đưa đi, còn xin chỉ dẫn phương hướng, ta tự mình đi là được.
Khương Nghị không muốn lại cùng những tử đệ Ngu gia này ở chung, cao ngạo so với thánh địa chỉ có hơn chứ không kém.
- Ngươi yên tâm, nếu như trên đường ngươi đến Lạc Chùy trọng địa, hoặc là trong lúc ở Lạc Chùy trọng địa tự dưng bị hãm hại, ta sẽ lấy gia pháp xử trí người liên quan.
Ngu Chính Hùng nói xong, thét lên ra lệnh với Ngu Khuynh Thành:
- Phụ trách an toàn của Khương Nghị! Không được để mất cấp bậc lễ nghĩa của Hỗn Độn Tử Phủ!
Ngu Khuynh Thành tức giận:
- Bảo vệ an toàn? Hắn dựa vào cái gì!
- Dựa vào lời ta nói! Còn chưa đủ?
Ngu Chính Hùng là người phụ trách Hỗn Độn Tử Phủ chủ yếu tại Vương Quốc Hắc Ám, mặc dù quanh năm giằng co cùng Vô Hồi thánh địa, cũng rất không nguyện ý lại nổi lên tự dưng tranh luận gì.
Đúng vào lúc này, đài đá không gian xa xa cuồn cuộn mê vụ, hai bóng người nện bước chỉnh tề đi ra.
Ngoại hình hoàn toàn giống nhau, nhưng lại có khí chất hoàn toàn tương phản.
Một người vẻ mặt lạnh lẽo cứng rắn, lông mi hàm sát, ngửa đầu cao ngạo, ánh mắt cực kỳ lăng lệ.
Một người trầm tĩnh nghiêm túc, trong mắt chứa từ bi, có chút cúi thấp đầu, chắp tay trước ngực, mặc niệm phật ngữ.
Chính là Hứa Như Lai của Chí Tôn Kim Thành, một Chiến Phật, một Thánh Phật!
- Hứa Như Lai?
Khương Nghị khẽ nhíu mày, sao bọn hắn lại tới đây.
- Khương Nghị! Lại gặp mặt!
Chiến Phật Hứa Như Lai tiếp cận Khương Nghị, nhe răng ra cười.
Thánh Phật Hứa Như Lai khẽ vuốt cằm, nhẹ giọng chậm mà nói:
- Khương Nghị, hân hạnh.
- Các ngươi tới thật là kịp lúc.
Khương Nghị liếc mắt nhìn Ngu Khuynh Thành, mình không có dừng lại thêm ở Vương Quốc Hắc Ám, trực tiếp tìm đến Hỗn Độn Tử Phủ. Coi như bọn người Hứa Như Lai biết hắn đến Lạc Chùy trọng địa thì cũng không thể nào cùng lên đến nhanh như vậy, trừ phi có người tận lực thông báo.
- Chúng ta được mời tới.
Hứa Như Lai đi xuống đài cao, phía sau còn đi theo hai con Phi Thiên Bạch Viên khí tức hung hãn.
Chiến Phật quét mắt nhìn diễn võ trường, chú ý tới Ngu Thiên Đạo ngồi liệt trên lôi đài, phát ra tiếng hừ lạnh.
Thánh Phật bình tĩnh lãnh đạm, tầm mắt cụp xuống, giống như cái gì cũng đều không quan tâm.
- Các ngươi là do ai mời?
- Đương nhiên là Ngu Khuynh Thành, Vương Quốc Hắc Ám còn có ai có tư cách này.
- Thi đấu khiêu chiến Võ Hầu còn chưa bắt đầu, Chí Tôn Kim Thành cùng Hỗn Độn Tử Phủ đã không kịp chờ đợi mà liên thủ rồi?
- Ngươi đã có can đảm khiêu chiến Võ Hầu, còn quan tâm chút chuyện làm nóng người trước ấy?
Chiến Phật nói xong, hành lễ với Ngu Chính Hùng:
- Được mời mà đến, cảm tạ Hỗn Độn Tử Phủ. Có qua có lại, Chí Tôn Kim Thành sẽ đưa Ngu Khuynh Thành tư cách một lần đến Luân Hồi cấm khu.
- Một người? Đây coi là có qua có lại?
Ngu Khuynh Thành chỉ chỉ Ngu Thiên Đạo ở trên lôi tràng:
- Thêm hắn.
- Ha ha, như ngươi mong muốn, chờ trở lại Vương Quốc Hắc Ám, ta tự mình đưa ngọc bài.
Lúc Chiến Phật nói chuyện, ánh mắt đều rơi trên người Ngu Chính Hùng.
Ngu Khuynh Thành mời thì mời, nhưng nếu như Ngu Chính Hùng ngăn cản, bọn hắn rất khó đến Lạc Chùy trọng địa, cho nên hắn cao điệu trao đổi tư cách.
Ngu Chính Hùng trầm mặc, sau đó phân phó nói:
- Ngu Khuynh Thành, dẫn bọn hắn rời khỏi nơi này, nhớ kỹ ta, cam đoan an toàn cho tính mệnh Khương Nghị.
Bên ngoài Hỗn Độn Tử Phủ có hai ngọn núi cao đặc biệt hùng vĩ, xa xa nhìn lại giống như là hai thanh Thần Binh, nguy nga thẳng tắp, cao tới mười tám ngàn mét.
Đỉnh núi lượn lờ, khuấy động khí lãng ngập trời, dẫn dắt lẫn nhau, tạo thành vặn vẹo vòng xoáy ở giữa đỉnh núi, giống như Thiên Nhãn ở trong đám mây, quan sát dân chúng.
Một thềm đá năm mươi ngàn bước tọa lạc ở giữa hai ngọn núi cao, từ chân núi kéo dài đến giữa vòng xoáy ở đỉnh núi.
Số lượng lớn cường giả thân mang trọng giáp Hỗn Độn Tử Phủ đóng ở phía trước vòng xoáy.
- Những người kia đang làm cái gì?
Mắt Khương Nghị sáng tỏ sắc bén, nhìn thấu mây mù, quan sát thềm đá năm mươi ngàn bước mà rung động, phía trên lại có rất nhiều người, càng là xuống dưới càng nhiều người, chân núi dày đặc Ma Vân tê dại tràn đầy mấy vạn người.
Ngu Khuynh Thành giống như là Thần Tử cao ngạo, lạnh lùng liếc mắt bóng người trên thềm đá như nhìn con kiến hôi.
Đăng Thiên Giai, trước cấm khu.
Các con dân được Hỗn Độn Tử Phủ bảo hộ đều có thể đến Lạc Chùy trọng địa lịch luyện. Điều kiện tiên quyết là, không được vượt qua Linh Hồn cảnh, càng phải đi bộ leo lên bậc thang năm mươi ngàn bước.
- A a a! Ta đi lên rồi, ta đã lên được rồi!
Một nam tử gian nan leo lên bậc thang cao nhất, mặc dù làn da toàn thân sung huyết, mỏi mệt đau đớn, nhưng vẫn kích động hò hét.
- Thăm viếng Hỗn Độn Tử Phủ!
Tuy nhiên sau khi nhìn đến cường giả Tử Phủ uy nghiêm cao lớn ở phía trước, hắn đã tranh thủ thời gian đè xuống kích động, tiến lên phía trước hai bước quỳ xuống hành lễ.
Một cường giả Tử Phủ cao ba mét đi đến trước mặt hắn, đơn giản kiểm tra thân thể, sau khi xác định không có gian lận đã cho đi:
- Tiến vào đi!!
- Cảm tạ Tử Phủ ban ân!
Nam tử vội vàng dập đầu, kích động chạy hướng về vòng xoáy phía trước.
Khương Nghị nhìn qua bậc thang phía dưới, tới gần vị trí đỉnh núi đang có mười lăm mười sáu nam nữ tử cắn chặt hàm răng, toàn thân run rẩy trèo lên trên.
Có luyện thể giả thể chất cường thịnh, cũng có cường giả Thú linh văn.
Toàn bộ làn da của bọn hắn đều đỏ bừng, thất khiếu rướm máu, mỗi một bước đều bò đặc biệt gian nan, giống như đang khiêng một tòa núi lớn.
- A...
Một nữ tử rốt cuộc cũng không kiên trì nổi, hai chân mềm nhũn, dưới chân trượt đi, ngửa mặt lăn lông lốc xuống, liên tiếp va chạm thềm đá, chảy cả máu, cuối cùng nằm nhoài ở mấy trăm bậc thang phía dưới, hôn mê bất tỉnh.