Chờ sau khi bọn hắn toàn bộ rời khỏi, quyển sách bằng da lại nổi lên tử khí nồng đậm, biến thành thằn lằn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Cách bọn họ ngoài mấy chục dặm!
- A... Hỗn đản... Thả ra chúng ta... chết tiêt, ngươi có bệnh sao?!
- Nhục nhã Hỗn Độn Tử Phủ đều phải bị xử tử, ngươi lại còn dám bắt chúng ta!
- Buông ra... A... Ngươi phải chết! Không ai có thể cứu được ngươi!
Năm vị tộc nhân Tử Phủ bị xiềng xích quấn quanh, điên cuồng giãy dụa, có người hai chân cắm ở dưới mặt đất, điên cuồng muốn thoát khỏi xiềng xích, có người nằm rạp trên mặt đất, hai tay nắm lấy mặt đất, có người nắm lấy côn sắt, cắm ở dưới mặt đất.
Toàn thân Khương Nghị sôi trào hắc khí, ý thức cường đại khống chế xiềng xích cực lực kéo lấy bọn hắn.
- Hỗn đản, khẩu vị ngươi quá lớn, lại muốn bắt năm người chúng ta.
Một người đột nhiên bạo tạc, khi xiềng xích bị vung ra hắn nhanh chân phóng tới, gương mặt dữ tợn lao thẳng đến Khương Nghị.
Khương Nghị đột nhiên buông lỏng ý thức đối với khống chế bốn cái khác, toàn bộ ngưng tụ đến trên xiềng xích này.
Bốn người đang điên cuồng giãy dụa vội vàng không kịp chuẩn bị, lộn nhào đập ra, đang phóng tới gia hỏa thì bị xiềng xích bỗng nhiên kéo căng, liền dắt lấy bay lên, kéo lấy tiếng kêu gào thật dài, va vào trong thiết lao cuồn cuộn hắc khí.
- Tên hổn đản ngươi!
Bốn người nổi giận, toàn bộ đứng lên phóng tới chỗ Khương Nghị.
Khương Nghị khống chế xiềng xích, quay đầu phóng tới.
Bên trong Bách Bội cấm khu yên tĩnh rất nhanh đã hiện ra một màn khoa trương, một gia hỏa toàn thân mang theo hắc khí chạy ở phía trước, bốn tên tộc nhân Tử Phủ cao hơn ba mét hùng hùng hổ hổ đuổi theo phía sau, ở giữa còn mang theo bốn sợi xiềng xích.
Sau khi chạy hơn một ngàn mét, Khương Nghị ngồi dưới đất kịch liệt thở hồng hộc.
Bốn tên tộc nhân Tử Phủ liên tiếp ngồi liệt trên mặt đất, ngực kịch liệt chập trùng, toàn thân suy yếu vô lực, xiềng xích trên người rầm rầm kéo về phía trước, dần dần kéo căng, dắt bọn hắn lướt qua mặt đất.
- Ngươi... Ngươi chờ...
Bốn người mệt đến muốn bất tỉnh, mặc cho xiềng xích kéo lướt qua bên cạnh Khương Nghị.
Khương Nghị cũng rất mệt mỏi không chịu được nữa, hắn ngã chổng vó nằm trên mặt đất, vẫy tay chào hỏi cùng bọn hắn, ý thức khống chế xiềng xích kéo từng người vào thanh đồng tiểu tháp.
- Mười bảy tên.
Khương Nghị thở hổn hển, lộ ra nụ cười.
- Bắt bọn họ làm gì?
Đan Hoàng rất bất đắc dĩ, tiểu gia hỏa này thật đúng là không sợ trời không sợ đất.
- Không biết, chuẩn bị, chẳng may có tác dụng thì sao.
Sau khi Khương Nghị tỉnh táo lại, hắn đứng dậy tiếp tục tìm kiếm con mồi.
- A? Đó là cái gì?
Khương Nghị đứng trong một núi đá hoang vu phát hiện một mảng bụi cỏ xanh mơn mởn.
Phạm vi bụi cỏ không lớn, chỉ có năm sáu mươi mét, nhìn không có gì đặc biệt, nhưng trong bụi cỏ có một gốc hoa nhỏ màu đỏ vô cùng đáng chú ý, tỏa ra tia sáng yếu ớt, bao phủ toàn bộ bụi cỏ, chống cự lại trọng lực áp chế hơn một trăm hai mươi lần.
Xung quanh lại còn bảo bọc lồng sắt tráng kiện, bảo vệ bụi cỏ kia.
Khương Nghị đi đến phía trước, dùng sức lung lay lồng sắt, chất liệu lồng sắt vô cùng cứng rắn, không nhúc nhích tí nào, mà khoảng cách các thanh sắt lại không đến năm cen ti mét.
Đừng nói là người, Yêu Nghĩ đều không chen vào được.
- Đừng vờ ngớ ngẩn! Đây không phải là thứ ngươi có thể đụng!
Một tên nam tử hùng tráng từ bên cạnh gian nan đi qua, liếc mắt nhìn nơi này, nhắc nhở Khương Nghị.
Khương Nghị hỏi:
- Hỗn Độn Tử Phủ bố trí?
- Bắt đầu từ Bách Bội cấm khu, phàm là linh quả kỳ dị đều bị Hỗn Độn Tử Phủ chiếm đoạt. Nếu ai dám có chủ ý với chúng nó, chính là mạo phạm Hỗn Độn Tử Phủ, đừng nghĩ còn sống rời khỏi nơi này.
Nam tử chống đỡ áp lực nặng nề, vừa nói, vừa rời khỏi nơi này.
Khương Nghị chờ sau khi hắn rời khỏi, lật ra tàn đao, sử dụng lực lượng toàn thân, đánh một đao vào lồng sắt.
Keng!!
Thiết lao cực kỳ kiên cố, chỉ để lại dấu vết.
Khương Nghị lắc lắc hai tay, kìm nén sức lực bắt đầu bổ ra.
Thương thương thương!
Tiếng kim loại oanh minh đinh tai nhức óc vang vọng dãy núi, quanh quẩn không dứt.
Khương Nghị chặt ròng rã năm mươi đao, mới miễn cưỡng chém đứt một cây côn sắt.
Khương Nghị ngừng lại thật lâu, nhấc lên tàn đao tiếp tục chém vào.
- Ngươi đang làm gì!
Hai vị tộc nhân Hỗn Độn Tử Phủ lần theo thanh âm chạy tới, sắc mặt đột nhiên biến đổi, cao giọng giận dữ mắng mỏ.
Khương Nghị đầu đầy mồ hôi quay đầu lại hỏi:
- Trong này là linh thảo gì?
Hai vị tộc nhân Tử Phủ tức giận không kiềm chế được.
- Liên quan gì đến ngươi! Ngươi lăn tới đây cho ta!
Khương Nghị rất nghe lời đi qua phía bọn họ.
- Ngươi làm gì! Bỏ đao xuống!
- Gia hỏa không biết trời cao đất rộng, ngươi đã phạm vào kiêng kị!
Hai vị tộc nhân Tử Phủ cũng đón Khương Nghị đi qua.
Thời điểm hai bên đang đối diện tương đối, toàn thân Khương Nghị bỗng cuồn cuộn hắc khí, chống lên sáu tòa thiết lao, xiềng xích bạo kích, hung hăng quấn về bọn hắn.
Hai người hơi biến sắc, lập tức liền muốn tránh khỏi, nhưng áp lực nặng nề gắn vào trên thân, hành động rất không tiện.
Rầm rầm...
Xiềng xích kịch liệt trùng kích, cuốn lấy eo, thân cùng hai chân của bọn hắn, kéo vào thiết lao. Hai người còn muốn phản kháng liền bị Khương Nghị đánh cho một đao mà kêu gào thảm thiết.
- Mười chín tên.
Khương Nghị quay người đi tới chỗ lồng sắt, trước khi trời tối, rốt cuộc cũng chém đứt năm cái, hạ thấp người đi đến bụi cỏ.
- Tiền bối, quen biết không?
Khương Nghị nằm nhoài trong bụi cỏ đào ra một gốc nhân sâm vàng óng ánh.
Nhìn có chút tuổi tác, không tính sợi rễ mà đã dài hơn hai mươi cen ti mét.
- Ngươi chú ý hình dáng nhân sâm chút, giống cái gì?
Khương Nghị nhìn kỹ một chút, sắc mặt hơi biến đổi.
- Rồng!
Hoàng Kim Nhân Sâm thon dài uốn lượn, mấy sợi rễ vô cùng tráng kiện, giống như là vuốt rồng, nhất là phía trước, sợi rễ tinh mịn gom lại cùng một chỗ, ngưng tụ thành hình dáng đầu rồng, nhìn vô cùng thần dị.
- Dưới mặt đất nơi này tất cả đều là mỏ kim loại, tuỳ tiện không thể nào sinh ra hoa cỏ được, phàm là mọc ra, đều không phải phàm phẩm. Hoàng Kim Sâm hẳn là Kim Long Sâm hiếm thấy, có thể dài đến loại quy mô này, chỉ sợ phải đến mấy ngàn năm!