- Có gì không đơn giản? Có thể thắng Chiến Phật, Hàn Ngạo, không có nghĩa là hắn có thể khiêu chiến Ngu Kình Thương ta!
Ngu Kình Thương không phải cao ngạo, mà là tự tin.
Chỉ là đệ tử thánh địa mà thôi, có thể mạnh tới đâu chứ?
Huyết mạch, lực lượng Ngu Kình Thương hắn, hoàn toàn có thể so sánh Chí Tôn thánh văn.
- Hắn có thể mời Hướng Vãn Tình đến, Hướng Vãn Tình lại cực lực đảm bảo, liền có thể nói rõ vấn đề.
Ngu Chính Hùng cũng không biết cụ thể Khương Nghị đặc biệt chỗ nào, nhưng có thể từ trong giọng nói của Hướng Vãn Tình cảm nhận được Đại Tự Tại điện khá coi trọng Khương Nghị.
Hướng Vãn Tình còn đặc biệt thận trọng nhắc nhở, Ngu Kình Thương nhất định phải dùng toàn lực ứng phó mới có thể ngăn chặn Khương Nghị.
Lời này ý vị sâu xa, cũng có nghĩa Hỗn Độn Tử Phủ tuyệt đối phải coi trọng Khương Nghị.
Ngu Chính Hùng nhìn Ngu Kình Thương vẫn còn có chút thờ ơ, lại cảnh cáo nói:
- Xốc lại tinh thần cho ta, thi đấu khiêu chiến Võ Hầu đã tấu bẩm tộc trưởng. Người chỉ nói một câu, Hỗn Độn Tử Phủ Không thể nào giao Bất Tử Thiên Bia ra, càng không thể bị một hài tử thúc đẩy. Ngươi chỉ có thể thắng, không thể nào thua, nếu không, hậu quả... Chính ngươi gánh chịu.
Ngữ khí Ngu Chính Hùng rất nghiêm túc, dựa theo tộc quy, bọn hắn sẽ không dễ dàng nhúng tay vào quá trình trưởng thành của bọn nhỏ.
Mặc kệ là phách lối, hay là hồ nháo, đều là trải qua, đều là trưởng thành.
Nhưng, thi đấu khiêu chiến Võ Hầu rõ ràng đã thay đổi tính chất, nếu thật là thất bại, toàn bộ lực lượng Hỗn Độn Tử Phủ đều sẽ bị người nắm chặt. Nếu như không tuân thủ theo, không chỉ có rất khó bảo trụ địa vị tại Vương Quốc Hắc Ám, sẽ còn có thêm một cường địch như Đại Tự Tại điện.
- Các ngươi trở về đi, ta có chút chuyện phải xử lý.
Khương Nghị vừa trở lại Vương Quốc Hắc Ám liền vội vã rời khỏi, chạy thẳng đến 'Nguyệt Hoa Thiên Bảo'.
- Tiểu gia hỏa này, ngay cả câu nói cảm ơn cũng đều không có, ta đây phải trả giá đắt mới đem ngươi ra được đấy.
Hướng Vãn Tình cười nói lại lắc đầu, ngữ khí trách cứ, ánh mắt lại hiện ra sáng rực.
Tiểu gia hỏa này, hình như lại mạnh lên.
- Cáo từ.
Cơ Lăng Huyên và Hàn Ngạo lần lượt cáo lui, bọn hắn cũng không nguyện ý ở cùng nữ tử nhiều quỷ bí này.
Hướng Vãn Tình gọi hắn bọn họ lại:
- Nhắc nhở Khương Nghị, chuẩn bị cẩn thận, Vương Quốc Hắc Ám đã tới mấy gia hỏa đặc biệt.
- Có bao nhiêu đặc biệt?
Cơ Lăng Huyên dừng lại, nhìn qua Hướng Vãn Tình.
Ngu Kình Thương đã đặc biệt, còn có người đặc biệt hơn sao? Thi đấu khiêu chiến Võ Hầu còn đánh thế nào.
- Rất đặc biệt.
Hướng Vãn Tình nháy mắt mấy cái, cười nhẹ nhàng rời khỏi.
- Nghị công tử, phong trần mệt mỏi từ chỗ nào đến đây.
Người phụ trách Nguyệt Hoa Thiên Bảo tự mình tiếp đãi Khương Nghị.
Khương Nghị nhìn bốn bề vắng lặng, thấp giọng nói:
- Ta muốn cùng các ngươi làm giao dịch bí mật, không biết có tiện hay không.
Người phụ trách cười nói:
- Nhìn ngươi nói, chỉ cần đem m Minh Mộc cho chúng ta, giao dịch gì cũng đều có thể.
- Ta không phải ra bán m Minh Mộc.
- Vậy là ngươi...
- Ta ở chỗ này có hai bảo bối, cùng các ngươi giao dịch tài liệu luyện chế Tử Lân Dực tam phẩm, ít nhất phải cam đoan số lượng hai mươi bộ.
- Bảo bối gì?
- Các ngươi đồng ý trước, ta lại đem đồ cho các ngươi.
- Nghị công tử, phương thức làm ăn này của ngươi rất mới lạ đó.
- Hai bảo bối của ta có thể để các ngươi cảm thấy khó giải quyết lại khiếp sợ, nếu như các ngươi dám bán, khẳng định sẽ kiếm một món hời, coi như không bán chỉ, cũng có thể kiếm được một phần nhân tình. Tóm lại, các ngươi sẽ không lỗ vốn.
- Ngươi không ngại nói thẳng, nếu quả thật có giá trị, chúng ta nguyện ý ra giá cao. Nếu như không đạt được nhu cầu của chúng ta, ngươi có thể đưa tới trong điện để bán ra.
- Không không không, tại trong Vương Quốc Hắc Ám này dám muốn có bọn nó, chỉ có Nguyệt Hoa Thiên Bảo các ngươi.
- Ngươi nói như vậy, ta thực sự còn có chút tò mò.
- Đánh cược hay không? Không phải, có mua hay không?
- Nếu như đổi thành người khác, khẳng định không thích hợp. Nhưng nếu là Nghị công tử tự mình đến giao dịch, ta liền tự tiện chủ trương, mua.
Nam tử nói bóng gió, chúng ta đây không phải mua bảo bối của ngươi, mà là bán nhân tình cho ngươi. Nhắc nhở Khương Nghị ngày nào đó bán ra m Minh Mộc, ưu tiên cân nhắc Nguyệt Hoa Thiên Bảo.
- Thành giao, các ngươi sẽ không hối hận.
Khương Nghị cười búng tay một cái, ý thức lập tức trao đổi với thanh đồng tiểu tháp.
Một cỗ sát khí âm trầm mãnh liệt lao ra, thiết lao vặn vẹo ầm vang mở ra, hai sợi xiềng xích quấn quanh Chiến Phật, Thánh Phật đang hôn mê bất tỉnh ném ra ngoài.
Nụ cười của nam tử nho nhã từ từ cứng ở trên mặt, ánh mắt đều trở nên lăng lệ.
Nhưng không phải là bởi vì đột nhiên vung ra tới Hứa Như Lai, mà là thanh đồng tiểu tháp ở cổ áo Khương Nghị, còn có hắc khí cuồn cuộn, cửa nhà lao vặn vẹo.
- Hứa Như Lai! Một đôi!
Khương Nghị cười ha hả ném Hứa Như Lai ra ngoài.
Hai gia hỏa này quá khó giải quyết, nếu như cứ giam giữ như vậy, khẳng định không thích hợp, nói không chừng lúc này Ngu Khuynh Thành đã phái người đến thông báo Chí Tôn Kim Thành. Chí Tôn Kim Thành nhận được tin tức, tất nhiên sẽ đến Vô Hồi thánh địa đòi người.
Lấy tình cảnh Vô Hồi thánh địa bây giờ, ngoại trừ buộc hắn thả người, không có lựa chọn thứ hai.
Nếu như hắn tự mình đem Hứa Như Lai đến Chí Tôn Kim Thành tặng người, cũng không thực tế, bọn hắn khẳng định trước tiên sẽ giữ hắn lại.
Cho nên muốn đến muốn đi, Khương Nghị đã nghĩ đến Nguyệt Hoa Thiên Bảo, trước khi tin tức còn chưa có gây nên oanh động, thừa cơ ra tay, kiếm một món hời. Hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút lường gạt hiềm nghi.
Nam tử thật sâu nhìn Khương Nghị:
- Nghị công tử.
- Ừm?
- Chúng ta thật sự là có duyên phận đó.
- Có ý gì?
- Người, chúng ta nhận! Vật liệu, trong vòng một tháng sẽ chuẩn bị đầy đủ!
- Thống khoái! Không hổ là làm ăn lớn, chúc các ngươi sinh ý thịnh vượng, tài nguyên rộng tiến.
Sau khi Khương Nghị liên tục nói lời cám ơn, liền bước nhanh rời khỏi Nguyệt Hoa Thiên Bảo, sợ nam tử đổi ý.