Phốc...
Khương Nghị thực sự nhịn không được, ở bên cạnh phát ra chút âm thanh rất nhỏ.
Một nữ tử nở nang liếc mắt nhìn hắn:
- Ngươi là người hầu của Phượng Bảo Nam? Nơi này không còn việc của ngươi, trở về đi.
- Các ngươi cứ tiếp tục, tự ta đi dạo.
Khương Nghị lắc đầu mà cười.
- Ngươi cười cái gì?
Tô Nhã ngữ khí lạnh lùng, nhưng vẫn đang nhìn Phượng Bảo Nam, trong mắt tất cả đều là hắn.
- Không có gì, các ngươi cứ tiếp tục.
Khương Nghị mỉm cười đi ra.
- Chờ ta một chút.
Phượng Bảo Nam hất Tô Nhã ra, cử chỉ hơi thô lỗ chút, suýt nữa nàng đã bị đẩy ngã.
- Phượng Bảo Nam! Huynh đứng lại đó cho ta!
Tô Nhã lảo đảo lui lại hai bước, má ngọc hơi trầm xuống, ra hiệu với các nữ tử bên cạnh.
Năm vị nữ hài nhi xinh đẹp ngăn cản trước mặt Khương Nghị cùng Phượng Bảo Nam.
- Chúng ta để cho ngươi đi rồi sao? Không nghe thấy lời Tô Nhã nói sao, thời gian mười ngày, chỉ mười ngày. Dù sao Kiều gia trong khoảng thời gian này cũng rất loạn, ngươi coi như đi ra tránh đầu gió.
- Hôm nay chúng ta có việc, không có tâm tình hồ nháo.
Phượng Bảo Nam mỉm cười, mang theo Khương Nghị cứng rắn đi đến phía trước.
- Ta thích ngươi như thế, ngươi lại gọi ta đây là hồ nháo?
Tô Nhã gót sen uyển chuyển, dáng vẻ thướt tha mềm mại, từ phía sau đi tới.
- Tô Nhã cô nương, ta nói rất nhiều lần, ta đã đính hôn với Kiều Linh Vận, ta rất yêu nàng.
Phượng Bảo Nam quay người đối mặt với Tô Nhã, hắn rất ít tức giận, lần này lại nghiêm mặt.
- Thứ Tô Nhã ta thích, cho tới bây giờ đều là nghĩ ra được thì nhất định sẽ phải có được. Ngươi hoặc là chủ động theo ta, hoặc là ta dùng biện pháp để Kiều Linh Vận chủ động buông tay.
Tô Nhã ẩn ý đưa tình nhìn Phượng Bảo Nam, chỉ là ánh mắt đã bắt đầu nổi lên tia sắt lạnh.
- Nơi này không có chuyện của ta, ta rút lui trước.
Khương Nghị gạt ra từ trong đám nữ nhân.
- Dừng lại! Đừng đi lên phía trước, đi ra bên ngoài.
Tô Nhã gọi Khương Nghị lại.
- Vì cái gì?
- Ngươi trở về nói với Kiều Linh Vận, Phượng Bảo Nam cùng ta về Tô gia. Nàng hoặc là đến Tô gia đòi người, hoặc là nghĩ cách chấp nhận hiện thực.
Khương Nghị ha ha cười nói:
- Cứng rắn đoạt sao. Cô nương thật hào phóng.
Tô Nhã đưa ánh mắt lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn:
- Ngươi nói cái gì?
- Hôm nay cô nương đã để cho ta được mở rộng tầm mắt rồi, cho tới bây giờ đều nói nam nhân đoạt nữ nhân, hôm nay mới nhìn thấy nữ nhân đoạt nam nhân.
Khương Nghị duỗi ngón cái với Tô Nhã, khen:
- Cô nương thật sự là nữ trung hào kiệt.
Ánh mắt Tô Nhã càng lạnh hơn:
- Ngươi nói cái gì?
Bọn tỷ muội của Tô Nhã quát tháo:
- Ngươi không muốn sống? Tô Nhã là người ngươi có thể trêu chọc sao?
Náo đi lên?
Rốt cụôc đám người trong đại điện cũng dừng lại, tràn đầy phấn khởi nhìn một màn trước mắt này.
Người trong hoàng thành cơ bản đều biết Nhị tiểu thư Tô gia, Tô Nhã này say mê Phượng Bảo Nam, chỉ là Phượng Bảo Nam vẫn một mực cự tuyệt.
Không nghĩ tới, hôm nay lại chuẩn bị cứng rắn đoạt.
Đây là nhịn không nổi sao?
- Các ngươi đang nhìn cái gì?
Bọn tỷ muội Tô Nhã vẫn ngắm nhìn xung quanh, ngữ khí bất thiện, tư thái phách lối.
Đám người trong đại điện lập tức giải tán, không có người nào dám trêu chọc những cô nương xinh đẹp động lòng người này.
Người phụ trách Thiên Cung trong đại điện đều cảm thấy đau đầu.
Tô Nhã là Nhị tiểu thư Tô gia, một trong cửu đại gia, thân phận đoàn tỷ muội các cô nương này cũng đều rất hiển hách, không phải nữ nhi đại tông thì chính là nữ nhi cường tộc khác ngoài cửu đại gia, ai dám chọc tới một người bên trong, chẳng khác nào chọc tới toàn bộ các nàng, cùng những thế lực phía sau kia.
Tô Nhã nói với Phượng Bảo Nam:
- Thị vệ của ngươi, chính ngươi quản giáo, ngươi làm không được, ta thay ngươi quản.
- Thị vệ?? Hắn cũng không phải thị vệ của ta.
- Ngươi từ bỏ? Vậy liền đơn giản. Tiểu Nguyệt, đánh hắn ba mươi cái, ném ra.
Tô Nhã phân phó một vị nữ tử cao gầy trong đoàn tỷ muội.
- Kiều gia ngoại trừ Bảo Nam, đều là những nam nhân không có giáo dục.
Tiểu Nguyệt đi đến trước mặt Khương Nghị, lung lay tay phải mảnh khảnh, quất đến mặt Khương Nghị.
Đùng!
Khương Nghị đưa tay bắt lấy:
- Cô nương, đừng làm rộn. Ta không tuỳ tiện đánh nữ nhân, cô chớ tìm khó xử cho mình.
- Ôi, vẫn rất tùy tiện. Buông tay, cổ tay tỷ tỷ ta lại có thể để cho loại thô bỉ như ngươi sờ.
Tiểu Nguyệt khinh thường, dùng sức tránh ra, lại hung hăng đánh vào mặt Khương Nghị, kết quả lại bị nắm chặt.
- Ngươi làm gì?
Đôi mắt xinh đẹp của Tiểu Nguyệt ngưng lại.
- Cản ngươi đó.
- Ngươi không muốn sống sao? Bản cô nương tự mình đánh ngươi, là phúc của ngươi. Biết điều mà nhận lấy cho ta.
Tiểu Nguyệt hất Khương Nghị ra, lại giơ tay tát một cái.
Khương Nghị lại ngăn lần nữa:
- Cô nương, có chừng có mực.
- Buông tay! Tên thô bỉ! Còn dám sờ tay của ta, ta liền báo ngươi lưu manh!
Tiểu Nguyệt hất ra, lại muốn đánh Khương Nghị.
Khương Nghị ngăn lại lần thứ tư:
- Cô nương, nếu như cô còn như vậy, ta sẽ không khách khí.
- Ta cảnh cáo ngươi! Ta là Vương Tiểu Nguyệt! Ngươi thành thành thật thật ngả mặt vào tay ta, để cho ta quất ngươi ba mươi cái!
Vương Tiểu Nguyệt lại lần nữa vung tay, nhưng lần này không đợi nàng hạ xuống, Khương Nghị nơi đó lại đột nhiên giơ lên một bàn tay, quất vào trên khuôn mặt nàng.
Vương Tiểu Nguyệt trở tay không kịp, bị đánh đến liên tục lùi lại, suýt chút ngã ở trên mặt đất, nàng sờ lấy gương mặt sưng đỏ lên, khó có thể tin mà nhìn thiếu niên trước mặt:
- Ngươi đánh ta? Ngươi lại dám đánh ta?
Khương Nghị nhíu mày, ánh mắt sửng sốt:
- Nha đầu thiếu quản giáo!
- Hỗn đản! Ngươi dám đánh ta, ngươi biết ta là ai không? Ngươi biết gia tộc ta tại hoàng thành này có thế lực lớn bao nhiêu không?
Tiểu Nguyệt đỏ hồng cả mắt thét lên, đã lớn như vậy còn chưa từng bị người khác đánh qua, cái tên hạ nhân thô bỉ này cũng dám đánh nàng dưới trường hợp này.
- Ta chẳng quan tâm cô là ai, chớ chọc ta.
- Ngươi là tên tiện chủng, ngươi dám đánh ta!
Tiểu Nguyệt vung ra bó lớn tinh tệ từ trong nhẫn không gian, rầm rầm đổ vào trên mặt đất, quát tháo đám người trong đại điện:
- Ai chặt cánh tay kia của hắn, tiền trên đất chính là của người đó!
Mọi người lần lượt dừng lại, biểu lộ quái dị, sự tình thật muốn làm lớn chuyện rồi.
Phượng Bảo Nam tìm từ đâu một tên thị vệ phách lối, không hiểu chuyện như vậy.